Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Chuyện Tình Giữa Những Giai Cấp

Cũng là cô đồng ý làm ‘bạn’ tôi, tôi mới có cơ hội xuất mặt ông nội, thoát khỏi cảnh bị bắt nạt.

Nhưng như cô từng nói – cô chỉ cho tôi một học kỳ, có tận dụng được thân phận bạn bè nhị tiểu thư nhà họ Lục để đứng vững trong nhà họ Tần hay không, là chuyện của tôi.

cũng . Vì chuyện năm xưa, tôi sẵn sàng cược một ván – nhưng cô cũng phải cho tôi thấy lý do để đặt cược.”

Tần Như Nguyệt nhìn tôi.

“Ừ.” – Tôi gật đầu – “ bằng thôi.

Chỉ là tôi không hiểu, năm đó cô dàn dựng cái chết giả để rời khỏi nhà họ Lục, nay vì chuyện bị Thẩm Diệc định đưa đi Hồng Kông, cô lại chọn lộ diện?”

Tôi không giải thích gì, chỉ đưa cho cô ta xem bức ảnh Thẩm Diệc gửi.

“Hắn dám uy hiếp cô? Hắn dám uy hiếp người nhà họ Lục!” – Tần Như Nguyệt cười khẩy –

“Cái tên Thẩm Diệc này, có ngày chết trong tay cô, cũng oan uổng gì.”

“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là – báo bố án mới của nhà họ Thẩm và nhà họ Tần tuần này… chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”

Tôi đứng dậy, xách túi vải ghế lên, tay khẽ vuốt tua rua :

“Đến lúc đó, Tổng đốc Tần nhớ trả tiền hoa hồng dẫn dắt giúp cô bán hàng cho tôi là được.”

“Tổng đốc Tần…”

Tôi nghe tiếng Tần Như Nguyệt bật cười nhẹ phía sau, lặp lại hai chữ đó một cách đầy hứng thú.

8

Về đến nhà, lúc mở cửa, tôi phát ruột bút bi giấu trong ổ khóa đã bị gãy.

Tôi bật cười lạnh, bước vào trong xem xét bố cục căn phòng, rất nhanh đã phát những chỗ có dấu vết bị động chạm.

Năm đó rời khỏi nhà họ Lục, ngày nào tôi cũng sợ bị bọn họ tìm ra. mà trò sát rẻ tiền như thế này cũng muốn qua mặt tôi?

Tôi chọn một góc khuất, chuyển sang khoản phụ WeChat, đăng một bài lên vòng bạn bè.

Là ảnh chụp chung của tôi và Tần Như Nguyệt, nhưng đã cắt bỏ phần của cô ta.

Nội dung kèm theo:

【Nhận được BB tặng, thích mê luôn [tim]!】

Ngay lập tức có bình luận:

【Trời ơi, có chuyện gì , đại thần Trúc lại chịu lộ mặt rồi!】

【Ôi mẹ ơi, xinh quá trời!】

【Đây phải nhà hàng tư nhân Dư Thị ở cổng Đông sao?】

đẹp quá! Bạn trai tặng hả?】

Tôi vừa đọc bình luận vừa tẩy trang, tranh thủ trò chuyện An An.

“Chi Chi, xin lỗi… Lúc tớ về quê Nhạc Nhạc đã bị người ta đưa đi rồi.” – An An lo lắng và tự trách “Lẽ ra tớ phải về sớm hơn…”

Tôi đáp: “An An, việc Thẩm Diệc lợi dụng quyền lực để làm càn, đó không phải lỗi của cậu. Thời gian này cậu cứ ở quê chăm sóc bản thân thật tốt, chuyện này mặc kệ tớ.”

“Chi Chi… cậu sẽ không vì tớ và Nhạc Nhạc mà thật sự bỏ học để sang Hồng Kông đấy chứ? Dì Giang mà biết, cũng sẽ không yên lòng đâu…” – An An nói.

“Cậu đừng nghĩ nhiều.” – Tôi nhìn bức tranh kệ sau lưng qua gương, đáp – “Tin tớ là được.”

Ngắt cuộc gọi, tôi đi tới kệ, tháo khung tranh ra, lấy ra một chiếc camera giấu trong.

lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

【Tôi làm là vì sự an toàn của em.】

Tôi nhìn chằm chằm vào camera, lạnh lùng nói:

“Thẩm Diệc, sát tôi, khống chế tôi, rồi dám nói là vì nghĩ cho tôi? không thấy ghê tởm à?”

Nói xong, tôi thẳng tay ném camera vào thùng rác.

Tôi biết rõ người lắp cái này là Thẩm Diệc. Nhưng tôi cũng hiểu rõ, chỉ một tin nhắn vô danh đủ để làm bằng chứng gì .

tại không phải lúc để chuyện này ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo.

Tôi hít sâu một hơi, ngã người xuống giường, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.

Nhớ lại đêm năm xưa, mẹ ruột tôi đã nhảy từ mái biệt viện nhà họ Lục xuống…

9

Năm ngày sau, đúng một tiếng báo bố án hợp tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tần, một tin tức bỗng bất ngờ leo thẳng lên hot search:

#Người thừa kế nhà họ Thẩm bị nghi bao nuôi người đẹp, mừng sinh nhật thân mật#

Ngay sau đó, hàng loạt khoản marketing tung ra ảnh Thẩm Diệc thời mất trí từng đưa tôi tới nhà hàng cao cấp tổ chức sinh nhật.

lúc đó, có người “đào” ra tôi là blogger Trúc, đăng lại ảnh tôi khoe trong vòng bạn bè.

Bình luận nổ ra dữ dội:

【Không thể nào! của vị hôn thê mà đem đi tặng tiểu tam? Giới nhà giàu đúng là biết chơi thật đấy.】

【Tổng đốc Thẩm mù à? Vị hôn thê vừa là thiên kim vừa là nhà thiết kế, giàu có giỏi thế mà vẫn không đủ, phải tìm thêm ngoài chỉ vì một gương mặt?】

bằng mà nói, nhan sắc và học vấn của Trúc cũng không phải dạng vừa đâu.】

【Có khi nào là hiểu lầm không? Trúc đại thần bao năm nay vẫn làm từ thiện cho nữ sinh nghèo ở vùng núi đấy, tháng quyên tặng băng vệ sinh cho mấy trường trung học, nhìn thế không giống tiểu tam đâu.】

【Gì mà hình tượng, lật xe lúc nào hay. Mạng xã hội thiếu gì trò.】

【Nhưng mà phải nói, của tiểu thư nhà họ Tần thiết kế đúng là đẹp thật.】

Dưới làn sóng dư luận bùng nổ này, báo – lẽ ra là lần đầu tiên Thẩm Diệc thức khai chủ trì án của Thẩm thị – hoàn toàn biến thành một báo… tám chuyện.

Đúng lúc , điện thoại chuyên dụng tôi dùng liên hệ Tần Như Nguyệt nhận được cuộc gọi video từ cô ta.

Khi đó tôi đang ngồi ngắm sao núi.

10

“Lục Ôn, cô điên rồi à? Chơi lớn quá đấy?” – Giọng Tần Như Nguyệt có phần gấp gáp.

Tôi vẫn giữ giọng thản nhiên, để gió thổi qua mái tóc, nhìn đống lửa cháy bập bùng nói:

“Chúc mừng nhé, R.W lên hot search rồi. Tôi thấy dòng Linh Nguyệt bán cháy hàng online lẫn offline, nước đều biết thương hiệu trang sức của cô rồi đấy.”

“cô biết tôi không gọi chỉ vì cái đó.” Cô ta nói  “cô có biết báo này thất bại, sẽ ảnh hưởng đến án hợp tác giữa nhà họ Tần và Thẩm thị đến mức nào không?”

“Tôi biết chứ, nhưng có liên quan gì đến cô?” – Tôi hỏi lại

“Người phụ trách Thẩm thị là Thẩm Diệc, nhà họ Tần là họ cô – Tần Cảnh Huy.

qua chỉ là một cụ liên hôn được đem ra đổi lợi ích mà thôi.

Nhưng khác rồi. Người phá hỏng báo là Thẩm Diệc, người chịu thiệt là họ cô.

người phải đứng ra dọn đống rối rắm này… lại là cô – vị hôn thê danh ngôn thuận.

Bởi vì ngay lúc nhạy cảm này, liên hôn giữa nhà họ Tần và nhà họ Thẩm có vấn đề, cổ đông hai chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu.”

“cô muốn tôi nhân chuyện này để mặc hai nhà Tần – Thẩm?” – Tần Như Nguyệt có phần bất ngờ

“cô biết mà, tôi ra mặt thanh minh cho Thẩm Diệc, khả năng xử lý truyền thông của hai nhà, cô sẽ phải đối mặt hậu quả ra sao.

Toàn bộ cuộc sống tại của cô có thể sẽ bị phá hủy.”

“Ài…”  Tôi thở dài, nhưng giọng đã mềm lại

“Thực ra năm đó tôi thấy cô lén bỏ băng vệ sinh vào ngăn bàn của bạn học nghèo, từng nghĩ liệu cô có đang diễn cho tôi xem không – vì biết tôi và mẹ từng sống khổ.

Muốn lợi dụng tôi để thoát khỏi việc bị họ bắt nạt.

Nhưng thấy… điều đó không quan trọng nữa.”

“Hả?” Tần Như Nguyệt ngẩn ra.

“Tôi chỉ muốn nói, những việc thiện cô làm mấy năm qua không uổng phí.” – Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp lời

cần thanh minh, tôi không nhất thiết phải đóng vai phản diện trong câu chuyện này.”

Tôi gửi cô những liệu mình đã chuẩn bị:

“Một thương hiệu có thể nổi nhờ scandal, nhưng muốn khiến người ta nhớ lâu, nhất định phải có một câu chuyện hay.

Làm thương hiệu là , làm việc cũng thế.

Chuyện đã tới nước này, rút lui có ý nghĩa gì nữa. Chi bằng… chúng ta nhau kể một câu chuyện thật tốt đi.”

Tần Như Nguyệt nhìn những bức ảnh tôi gửi, lại cầm điện thoại lên đối chiếu – mới nhận ra hôm tôi đến tìm cô , từ trang phục đến kiểu tóc, trang điểm đều giống hệt ngày sinh nhật tôi và Thẩm Diệc năm .

“cô đã tính sẵn nước cờ hôm nay từ khi đó rồi sao? Lục Ôn, cô thật là…”

Giọng cô đầy cảm xúc phức tạp, nhưng cuối vẫn nói:

“Thôi được, dạo này Thẩm Diệc đang tìm cô khắp nơi. Cô cứ tạm thời ở yên đó.

Chờ tôi xử lý xong hết, tôi sẽ đích thân tới đón cô.

về em gái cô – Giang Nhạc – cô không cần lo.”

… cảm ơn cô nhé.” – Tôi đáp.

11

Tần Như Nguyệt lên tiếng đính , nói tất chỉ là hiểu lầm của truyền thông, và tôi là bạn thân nhiều năm của cô .

lúc đó, tôi cũng dùng khoản “ Trúc” đăng đoạn video lộ mặt đầu tiên.

“Thời gian qua tôi lên núi thanh tu nên không để ý chuyện mạng, không ngờ lại lan truyền ra những lời đồn lố bịch như thế.

Những ai theo dõi tôi đều biết, mấy năm nay tôi đã làm rất nhiều hoạt động từ thiện. Nhưng thực ra, ngoài thu nhập từ video cá nhân, nguồn hỗ trợ lớn nhất phía sau tôi – là quỹ từ thiện tư nhân của tiểu thư Tần Như Nguyệt.”

Nói rồi, tôi đưa ra bản sao kê các khoản chuyển tiền từ quỹ của Tần Như Nguyệt suốt những năm qua kèm theo bản chi tiết các khoản chi tiêu cho các hoạt động từ thiện mà tôi đã làm.

Dĩ nhiên chuyện này ban đầu chỉ là trùng hợp.

khi gặp lại Tần Như Nguyệt, tôi thật sự không biết quỹ mà tôi đã xin trợ cho các nữ sinh ở vùng biển nghèo – lại là quỹ do cô sáng lập.

Lý do tôi chọn quỹ đó đơn giản chỉ vì quy trình xét duyệt và giải ngân nhanh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương