Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01.

“Anh ấy là Thái tử của Bắc Kinh, Chu Chi Minh. Chín mươi phần trăm bất động sản ở Giang Thành đều là của nhà anh ấy. Có thể được anh ấy nhìn một cái, đã là may mắn của cô rồi.”

“Cô chỉ là một tài xế taxi tồi, một cuộc điện thoại của anh ấy có thể khiến cô không sống nổi ở Giang Thành, vậy mà còn dám không nể mặt.”

Tôi cười gượng: “Không dám, không dám, thật sự là không tiện.”

“Đừng có mà được voi đòi tiên, tôi đã chụp biển số xe của cô rồi, nhân lúc tôi chưa nổi cáu, mau mở cửa.”

Trong giọng nói của anh ta có sự cảnh cáo rõ ràng, tôi không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn.

Tôi thở dài bất lực: “Được rồi, nhưng các người phải đi ghép xe.”

Nữ quỷ ở ghế sau nhìn tôi qua gương chiếu hậu, gật đầu.

“Ghép xe? Trong từ điển của tôi không có hai từ ghép xe.”

Nói rồi, anh ta lại ném một xấp tiền xuống chân tôi: “Muốn bao nhiêu cứ ra giá, dù sao thì chiếc xe của cô, chúng tôi bao.”

Thật ra đã đi ghép rồi.

Tôi lại liếc nhìn gương chiếu hậu, băn khoăn mãi không dám nói ra.

Ba người chen chúc lên xe, còn chưa ngồi vững đã nghe thấy người phụ nữ đi cùng phàn nàn.

“Xe rách của cô đặt cái thứ gì vậy? Sao còn có cả nhang đèn?”

Cơ thể tôi cứng lại, quay đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi mua để mang đến chùa, sắp đến rằm tháng bảy rồi mà.”

Cô ấy”chậc” một tiếng, nói là xui xẻo, rồi tiện tay ném đồ cúng tế cho quỷ ra ngoài cửa sổ.

Đó là đồ cúng cho nữ quỷ ở ghế sau!

Tôi kinh hãi hét lên, nhưng ba người họ lại bực bội: “Cô hét cái gì? Có hơn 100 tệ thôi mà, để trong xe vướng chân. Lát nữa chúng tôi cho thêm chút tiền boa, cô đi mua lại là được.”

Một lớp mồ hôi lạnh chảy ra, ngón tay tôi run rẩy khi nắm vô lăng.

Hoàn toàn không phải vấn đề tiền boa!

Tôi bất an liếc nhìn vẻ mặt của nữ quỷ trong gương chiếu hậu, rõ ràng cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm đi vài độ.

Quả nhiên, xe chạy được một đoạn, người phụ nữ bắt đầu than phiền điều hòa mở quá lạnh.

“Cô, chỉnh điều hòa cao lên một chút, tôi lạnh muốn ch rồi.”

Tôi không hề mở điều hòa, làm sao mà chỉnh? Nhưng tôi chỉ có thể giải thích là có lẽ nó bị hỏng.

“Xui xẻo thật, nếu không phải xe đã sắp xếp gặp tai nạn giữa đường, ai thèm ngồi cái xe rách của cô.”

02.

Chu Chi Minh ôm cô ấy vào lòng: “Vừa hay, anh giúp em sưởi ấm.”

Hai người cười đùa một lúc, rồi bắt đầu sờ soạng.

Tôi căng thẳng nhắc nhở: “Các người hành động nhẹ nhàng một chút, đừng làm phiền người khác.”

Vừa rồi họ đã ném đồ cúng, tâm trạng của nữ quỷ bên cạnh họ không được tốt. Nếu chọc giận cô ấy nữa, tôi không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.

Hai người họ rõ ràng hiểu lầm ý của tôi, cho rằng tôi đang ngại.

Chu Chi Minh thậm chí còn cố ý hôn mạnh vào môi người phụ nữ, vẻ mặt đầy khiêu khích: “Cô là cái thá gì? Cũng xứng quản chúng tôi.”

“Đúng vậy, cô có lái xe cả đời cũng không mua nổi một chiếc giày của tôi. Lái xe cho tốt đi, còn có thể có.”

Rồi họ nói tôi phải đưa họ đến khách sạn ở trung tâm thành phố ngay lập tức.

Tôi cố gắng giải thích một cách bình tĩnh: “Chu thiếu, vì vị khách trước đã đồng ý đi ghép xe nên tôi mới nhận chuyến này của các người, vì vậy tôi phải đưa cô ấy đi trước.”

Chu Chi Minh ngẩn ra một lúc, anh ta nhìn quanh xe, thấy quả thật ngoài anh ta ra không có ai khác, lại thấy tôi kiên quyết như vậy.

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên âm u: “Cô đừng có mà được voi đòi tiên, nói thêm một chữ nữa, hôm nay tôi sẽ khiến cô cút khỏi Giang Thành, rồi biến chiếc xe của cô thành đống sắt vụn.”

Lúc này tôi hối hận vô cùng, biết vậy đã không dừng xe, lại rước phải một vị đại phật.

Đột nhiên, người phụ nữ giật mạnh tay Chu Chi Minh, căng thẳng nhìn vào khoảng không xung quanh.

“Chi Minh, anh vừa nghe thấy có người cười không?”

Chu Chi Minh không để tâm đến lời của người phụ nữ.

Sắc mặt anh ta thay đổi mấy lần, cuối cùng thở ra: “Được, cô có thể đưa người kia đi trước, nhưng phải đi theo con đường tôi chọn.”

Con đường anh ta nói tôi biết, chỉ hơi vòng một chút. Chỉ cần có thể hoàn thành chuyến này đúng giờ, tôi vẫn sẵn lòng hợp tác.

Buổi tối vốn dĩ tôi không chở người sống, mà làm công việc đưa đón người quá cố.

Đưa họ đến nơi cuối cùng họ muốn đến, để hóa giải oán khí của họ, tiện cho việc đầu thai.

Nếu không thể hoàn thành tâm nguyện của họ trong thời gian quy định, họ sẽ hóa thành lệ quỷ.

Nặng nhẹ ra sao, tôi biết rõ.

Vài người nhanh chóng hút thuốc trong xe, mùi thuốc lá nồng nặc đến mức tôi chảy nước mắt.

Chu Chi Minh còn cố tình dập tàn thuốc lên ghế ngồi, mùi da bị cháy xém ngay lập tức tràn ngập không gian kín.

Tôi xót chiếc xe của mình, đừng thấy nó bình thường, mỗi một bộ phận đều là do người ta vẽ bùa lên.

“Các người làm gì vậy? Làm hỏng xe của tôi, các người không đền nổi đâu!”

Vừa dứt lời, ba người họ đã cười phá lên.

“Đồ nghèo hèn, một cú đạp ga chiếc Lamborghini của tôi, đủ cho cô sửa cái xe rách này cả năm.”

“Chiếc xe tệ nhất trong gara nhà tôi cũng đủ để mua 100 cái xe rách như của cô.”

Cười xong, Chu Chi Minh nhấc chân đạp mạnh vào ghế lái của tôi một cái.

“Là đồ nghèo thì ngoan ngoãn mà làm, cho tiền thì ngoan ngoãn mà nhận lấy.”

Tôi nhịn không nói gì, nghĩ bụng phải nhanh chóng đưa nữ quỷ trên xe đến nơi cô ấy muốn.

Nhưng vừa chạy vào con đường Chu Chi Minh nói, đột nhiên xuất hiện hơn mười chiếc xe màu đen đuổi theo tôi.

Chắc chắn là không phải người tốt.

Tôi đạp ga, bẻ mạnh vô lăng, tránh dòng xe đang bám sát: “Chu thiếu, chuyện này là sao vậy?”

Anh ta trong gương chiếu hậu cười đầy ẩn ý, nhưng không nói một lời.

Ngay sau đó, tôi bị ép dừng lại bên đường.

Vài người đàn ông vạm vỡ ghé mặt vào, ra hiệu cho tôi xuống xe.

Tôi run rẩy khắp người, nặn ra một nụ cười: “Các đại ca, đừng kích động, có gì từ từ nói.”

Nhưng giây sau, cửa xe bị giật mạnh, tôi cũng bị kéo ra ngoài một cách thô bạo, ném xuống đất.

Chu Chi Minh ôm người phụ nữ từ từ tiến lại, dùng mũi giày hất cằm tôi lên.

“Vừa nãy ngầu lắm mà? Bây giờ sao thành câm rồi?”

Da đầu tôi đau nhói, miệng đầy mùi đất.

Một tay anh ta nhận lấy tấm chứng nhận từ một tên côn đồ, lêu lổng đọc ra: “Thẩm Minh Minh, nhân viên tiếp nhận cao cấp của Địa Phủ. Cái quái gì thế này?”

“Cô dùng chứng nhận giả để đón khách như vậy, là phạm pháp rồi phải không? Nếu báo cảnh sát, cô đoán xem tôi có thể nhốt cô bao lâu?”

Anh ta quả thật có quyền có thế, nhưng chúng tôi không cùng một giới.

Trong tiếng cười đùa của mọi người, có một tên côn đồ tiến lên dùng xà beng đập nát kính xe taxi ở bốn phía, còn có người cười nham hiểm lật nắp ca-pô.

Tôi muốn ngăn cản, nhưng sức yếu, hai tay khó địch lại bốn tay, vừa đứng lên lại bị bẻ ngược tay ném trở lại xuống đất.

“Các người làm như vậy với xe của tôi sẽ phải trả giá!”

Mắt tôi đỏ hoe, cắn chặt răng, hận không thể lao lên cắn anh ta một miếng thịt.

“Trả giá? Cứ ra giá đi, muốn bao nhiêu, với tôi chỉ là một con số.”

Anh ta cười cợt, dang tay ra, làm một động tác tùy ý.

Người phụ nữ bên cạnh cười khúc khích: 

“Cái xe này của anh cũng chẳng đáng tiền. Hôm nay ngoan ngoãn lái xe, dỗ cho Chu thiếu vui vẻ, biết đâu ngày mai anh ấy đổi cho anh một chiếc BMW.”

Nếu lái BMW mà có thể đi âm dương, tên tôi sẽ viết ngược lại.

Không thể giải thích rõ, tôi bất lực nói: “Chu thiếu, tôi không cần tiền của anh, có một số việc không phải cứ có tiền là giải quyết được.”

Chu Chi Minh nhướng mày, ra hiệu cho tên côn đồ tiếp tục đập xe.

Nhưng tiếng “ầm ầm” như dự kiến không hề vang lên.

Một tên côn đồ vẻ mặt kỳ lạ: “Chu thiếu, chiếc xe này của cô ấy, không có bình ắc-quy, làm sao mà chạy được?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương