Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

🚫 CẢNH BÁO BẢN QUYỀN: Bản dịch thuộc sở hữu Quất Tử, chỉ đăng duy nhất trên MonkeyD. Mọi bản đăng ở nơi khác đều là ăn cắp!

Sau hai ngồi , tôi xách túi hành lý đơn giản bước ra từ cánh cửa sắt kia.

Tối qua, bạn dặn dò tôi:

“Với khứ, nhất định đừng quay đầu .”

tôi đã thất hứa.

Bởi khứ đã cướp tôi nhiều, tôi không thể quên.

Dụ Minh đổi xe mới, tôi ngồi ở ghế phụ.

Trong xe phảng phất mùi cúc La Mã, tôi hít sâu một hơi cách một đời người.

“Tôi mua quần áo.” tôi khẽ nói.

Bộ đỏ trên người tôi vẫn là kiểu cách hai trước, cũ kỹ và lỗi thời.

Anh khẽ “ừ” một tiếng, lái xe .

trung tâm thương mại, tôi chọn một chiếc trắng.

Cô nhân viên bán hàng không ngừng chê kiểu dáng không hợp, tôi chỉ mỉm cười.

Nhìn trong gương – chiếc lỏng lẻo treo trên người, tôi biết, là tôi gầy, gầy mức thể nâng nổi nó.

tôi vẫn mua.

Giống xưa rõ ràng biết trong lòng anh có người khác, tôi vẫn chọn kết anh.

Tôi là kiểu người, đã nhận định điều gì thì không dễ buông.

Ánh mắt Dụ Minh lướt qua tôi một lượt, môi anh mấp máy nói gì đó.

Nếu là trước đây, anh sẽ nói thẳng:

Mạt, chiếc này không hợp với em.”

lần này, anh im lặng chỉ rút thẻ ra thanh toán.

Còn bộ đỏ cũ kia… tôi và anh đều ăn ý bỏ .

Đó là bộ tôi mặc khi vào là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho anh.

đó nó đỏ rực, chỉ nhìn thoáng qua tôi đã quyết mua. Giờ nghĩ , mỉa mai.

Khi ấy rực rỡ bao nhiêu, bây giờ tàn úa bấy nhiêu.

Về nhà, Dụ Minh bắt chéo chân, môi mím chặt, đang suy nghĩ điều gì.

anh mở miệng:

“Chúng ta . Về chia tài sản, tôi đã nhờ luật sư sắp xếp. Em có yêu cầu gì, cứ nói.”

Giọng anh lạnh lẽo, công thức đang bàn công việc.

“Tại sao?”

Dù biết rõ lý do, tôi vẫn nghe chính miệng anh nói ra.

“Nhiên Nhiên đã đợi tôi lâu , tôi không phụ cô ấy.”

Anh hơi nheo mắt, tránh né ánh nhìn tôi.

Tôi thấy trong mắt anh có chút giằng co.

Ngày đầu tiên tôi ra chồng tôi nói .

tôi thấy đau lòng. Có lẽ hai trước đã đau tột , giờ chỉ còn tê dại.

“Anh vẫn nghĩ là tôi đẩy Nhiên, khiến cô ta ngã cầu thang sao?” tôi nói khẽ.

Không để biện giải, mà là nêu lên một sự – một sự tôi bị oan, mà thể chống đỡ.

Anh trầm mặc, thản nhiên nói:

“Mọi chuyện qua , Nhiên Nhiên không còn trách em.”

, cô ta đã có được mọi thứ , còn lý do gì để trách tôi nữa?

“Đúng vậy. Cha yêu cô ta, anh yêu cô ta, cô ta còn có gì để oán tôi chứ.” tôi khẽ cười, giọng lạnh băng.

Rõ ràng Nhiên mới là kẻ thứ ba, chính cô ta cướp cha tôi, chiếm trái tim chồng tôi.

Mạt.” anh gọi, giọng trầm thấp, dùng họ lẫn tên.

Tôi thấy rõ sự bực dọc trong mắt anh. Không còn là ánh nhìn say đắm ngày anh say rượu gọi tôi “Tiểu Mạt”.

ra, tôi thích tên .

“Bọt nước” mong manh, chạm nhẹ vỡ.

Tên “ Nhiên” mới hay ánh mặt trời dâng lên, rạng rỡ, đầy sức sống.

Không lạ khi ai yêu cô ta.

cô ta Dụ Minh dễ vậy sao?

Không có cửa.

“Tôi không đồng ý .” tôi điềm tĩnh nói.

Tôi không thể quên những đêm dài trong ngục, không quên được khuôn mặt đắc ý Nhiên, và càng không quên dáng vẻ anh ra mặt bênh vực cô ta.

Tôi sao ngồi ?

Nhiên hãm hại tôi mà người ra tòa làm chứng chống tôi, chính là chồng tôi – Dụ Minh.

Hai người họ, tay trong tay đẩy tôi vào ngục.

Cho nên…

Dù tôi không còn tình cảm gì với anh, tôi giành tất những gì thuộc về .

Khi nào kết thúc, là do tôi quyết định.

Còn cô ta, Nhiên, chỉ có thể mãi mãi làm “kẻ thứ ba không thể lộ diện.”

Tôi và Dụ Minh đang nói chuyện thì một cuộc điện thoại cắt ngang.

Chuyện đang bàn thế mà dở dang. Tôi biết, người gọi chắc chắn là Nhiên.

Ngày đầu tiên tôi ra , cô ta đã vội vàng thúc giục Dụ Minh với tôi đúng là thể chờ thêm nổi một phút.

thôi, từ nhỏ giờ, chỉ cần là thứ tôi thích, cô ta đều thèm khát.

Thậm chí còn hùa với đuổi tôi ra khỏi nhà.

Nhiên và cô ta giống nhau, trong xương tủy đều mang bản năng chiếm đoạt.

Và cuối , con họ thắng. Chiếm được cha tôi, và cướp tất những gì vốn thuộc về tôi.

tôi không thể thua. Ít nhất, là tôi.

đáng thương – bị đuổi khỏi nhà, mắc chứng trầm cảm, và cuối tự kết liễu đời trong căn nhà trống lạnh.

Một , cô độc c.h.ế.t.

Tùy chỉnh
Danh sách chương