Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ê, bài nhóm họ sao y chang bài nhóm khác thế?” Một bạn mắt tinh nhận ra trước.
“Nhưng tên nhóm thì đều ghi là họ đấy! Vậy là ai đạo của ai?”
Thành viên nhóm Giang Gia lập tức xông tới chất vấn tôi: “Phiền cậu giải thích xem tại sao kết quả nhóm tôi lại thành của nhóm các cậu?”
Tôi bình tĩnh nhìn sang Dư Thanh Hựu: “Sau khi tôi gửi bản cuối vào nhóm, cậu cũng lưu lại một bản đúng không?”
Dư Thanh Hựu copy file vào máy, mở ra, rõ ràng đề tài của nhóm tôi đã khác hoàn toàn so với bản bị trùng kia.
Giáo viên bước lên tìm hiểu tình hình, sau đó lập tức gọi cả cố vấn lớp đến.
Cô cố vấn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hỏi tôi: “Cái USB này là của em à?”
Một thành viên nhóm Giang Gia vội vàng nói: “Là của cậu ấy đó! Tôi còn thấy nó trong túi bút của cậu ấy!”
Quả thực tôi có một chiếc USB hay để trong túi bút.
Tôi bình tĩnh đáp: “Vài ngày nay tôi làm bài thuyết trình đều ở trong ký túc xá, đồng thời quay video làm nội dung cho kênh cá nhân. Mọi hành động đều có ghi lại. Máy quay vẫn nằm nguyên trong phòng, cô có thể kiểm tra.”
Cô cố vấn đi cùng chúng tôi về ký túc, tôi lấy máy quay ra phát đoạn video — chỉ có một chỗ rất kỳ lạ.
Chiều hôm qua lúc 6 giờ, rõ ràng tôi đang tắm, nhưng trong video lại thấy “tôi” trùm mũ áo khoác kín đầu, cầm USB ra khỏi giường, hai phút sau quay lại đặt xuống.
Vì góc máy hạn chế nên không quay rõ được mặt.
Cô cố vấn hỏi: “Vậy em chứng minh sao rằng lúc đó em đang ở trong phòng tắm?”
Mà lúc tôi đi tắm, trong phòng chưa có ai cả.
Có người khẽ nói: “Cái áo khoác đó hôm qua còn thấy cậu mặc mà…”
Cô cố vấn lạnh giọng: “Em phải biết rằng ăn cắp kết quả học tập của người khác là hành vi cực kỳ nghiêm trọng!”
Dường như cô ấy đã sẵn định tội tôi.
Tôi quyết định, phải cược một ván.
Tôi quay sang nhìn Tô Tảo – bạn cùng phòng: “Hôm qua sau khi cậu về, cậu có quay clip nhảy tay ở ban công đúng không?”
Tô Tảo chớp mắt mấy cái, rồi gật đầu.
Tôi liền đề nghị: “Cậu có thể mở video đó cho mọi người cùng xem được không?”
Hôm đó, tôi nhớ sau khi tắm xong quay ra thì thấy Tô Tảo đã về. Tôi chỉ lướt qua thấy rèm cửa chưa kéo kín, nhưng không chắc video có quay được bên trong hay không.
Tôi đã cược đúng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng trong video: Sau khi xác nhận tôi không có trong phòng, Giang Gia từ ngoài trở vào, mở tủ đồ lấy chiếc áo khoác giống y chang của tôi, mặc lên, rồi cầm lấy USB từ chỗ tôi để, sau đó lại đặt lại và rời khỏi phòng một lần nữa.
Giang Gia lập tức hoảng loạn, có lẽ cô ta tưởng sẽ không ai phát hiện, nên thậm chí còn chưa chuẩn bị nổi lý do ngụy biện.
“Không phải… Tôi chỉ… chỉ định đùa một chút thôi, không ngờ lại thành ra thế này…”
Cô cố vấn mặt tối sầm, lập tức yêu cầu Giang Gia theo mình về văn phòng.
Nhưng trước mặt các bạn cùng phòng và hai nhóm làm bài tập, không khí tức giận lúc này hoàn toàn không thể đè nén.
“Nghe nói lúc đó cô ta gần như quỳ xuống van xin cô cố vấn luôn. Bị kỷ luật, mất luôn suất xét thưởng, danh tiếng cũng mất sạch.”
“Thế mới nói lòng người hiểm sâu, cô ta bám theo thủ khoa chuyên ngành, đến cả quần áo giống hệt cũng chuẩn bị sẵn. May mà người ta may mắn!”
Trong lớp vẫn còn râm ran bàn tán, nhưng khi Giang Gia bước vào, cả phòng lập tức im phăng phắc.
Sau đó giáo viên bước vào, thông báo hủy toàn bộ điểm bài tập lần này của Giang Gia.
Rồi quay sang nhóm tôi nói: “Bài làm và bản báo cáo sau cùng của các em rất xuất sắc, nếu tổng hợp lại tốt thì có thể thử viết thành bài luận. Nếu cần gì thì cứ đến tìm cô.”
Mắt tôi sáng rực lên.
Nếu có thể xuất bản một bài luận, cơ hội giành suất (học thẳng cao học) sẽ cao hơn rất nhiều.
Còn ánh mắt mà Giang Gia nhìn tôi lúc này… lại càng thêm âm u đáng sợ.
Sau sự việc đó, hai bạn cùng phòng còn lại cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Giang Gia.
Cô ta buộc phải đi tìm người khác để làm thân.
Không lâu sau, chị trưởng nhóm thông báo trường sắp tổ chức Lễ hội Văn hóa, cần các thành viên trong các bộ phận phối hợp tổ chức.
Trong buổi họp, chúng tôi cần cùng nhau lên ý tưởng cho những hoạt động trải nghiệm độc đáo tại các gian hàng.
Tôi viết một vài ý tưởng vào sổ tay, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại tự mình gạch bỏ.
Giang Gia ngồi ở phía đối diện, bắt đầu thao thao bất tuyệt chia sẻ những ý tưởng “sáng tạo”.
Nhưng càng nghe, tôi lại càng thấy quen tai.
Đó chẳng phải những ý tưởng mà tôi vừa tự loại bỏ đó sao?!
Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Gia — cô ta không hề nhìn lại, đang mỉm cười rạng rỡ nhận sự tán thưởng của mấy đàn anh vì “nhiều sáng kiến quá”.
ĐỌC TIẾP :