Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Quá trình tâm lý từ người yêu bỗng chốc biến thành “tiểu tam” thật phức tạp, tôi thấy cần làm gì đó xác nhận suy nghĩ của .
Ban đêm, chờ Nhậm Dương Việt ngủ say, tôi lén lút bò dậy. Từ phòng khách bắt đầu, bất chỗ có khả năng giấu giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu đều không thoát khỏi sự “lục lọi” của tôi.
Dưới trăng mờ, tôi cố gắng không phát ra bất tiếng động . Cuối cùng, tôi thực sự tìm được thứ gì đó – một cuốn album ảnh giấu dưới đệm sofa.
Sự thật chứng minh rằng, cái gọi là “khí trường” – thứ hư vô mờ ảo đó – thật sự tồn tại.
Khi tôi vừa định mở album ra xem, bỗng nhiên một luồng khí lạnh lướt qua, tôi rùng , biết rõ người đứng sau lưng không phải là ma, mà là Nhậm Dương Việt.
Anh đứng đó, khoác chiếc áo choàng ngủ, khoanh tay ngực, không thèm hỏi, chờ tôi giải thích. Mà tôi thì khó mà giải thích được lý do tại sao nửa đêm lại chổng mông bò bên cạnh sofa, lén lút như vậy.
Sau một hồi đối diện căng thẳng, tôi nuốt nước bọt, khó khăn mở lời:
Anh nhướn mày, giọng không mặn không nhạt hỏi:
Này, đã nói là bất ngờ mà!
Nhậm Dương Việt lấy điện thoại ra xem :
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại là một trận đối diện căng thẳng. Nhậm Dương Việt quả nhiên không hổ danh là “cáo già”, tôi cắn răng:
Tôi lao vào nhà vệ , đối diện gương cắt một nhúm tóc, mất năm phút tết thành một nút tóc. ơn bố mẹ đã ban cho tôi đôi tay khéo léo như thế này!
Tôi cúi đầu, e thẹn:
Nói xong, tôi chui tọt vào chăn làm con đà điểu.
Không biết một người làm như Nhậm Dương Việt có hiểu được “quà nhỏ, sâu” không.
Bất chợt phía sau tôi trở nên ấm áp, là Nhậm Dương Việt ôm tôi vào , đôi môi mềm mại của anh áp vào sau gáy tôi:
Anh gọi tên tôi, tôi đáp lại, không biết anh có thị gì.
Nhưng anh cứ thế ôm tôi rồi ngủ thiếp đi.
Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Nhậm Dương Việt luôn quay lưng về phía tôi khi ngủ, nếu tôi dán sát vào, nhất định sẽ bị anh đạp ra. Xem ra nút tóc của tôi đã khiến anh động, may mà tôi không pha lẫn lông nách vào trong đó.
Tôi từ từ xoay người lại, mắt dừng lại trên gương mặt anh từng một. Hàng mi của anh dày và rậm, ngay khi nhắm mắt cũng gần như chạm vào mặt tôi.
Khi tôi còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp của anh, Nhậm Dương Việt thẳng thừng nói:
Dù vậy, đêm đó tôi vẫn ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Nhậm Dương Việt đưa cho tôi một hộp quà được gói rất đẹp.
Thật bất công, sao anh có tặng quà vào buổi sáng chứ…
Dường như biết tôi đang nghĩ gì, anh vừa đọc báo vừa uống cà phê, thản nhiên nói:
Anh đột nhiên ngẩng đầu liếc tôi một cái:
Tôi không có mà…
Tôi mở quà, bên trong là một chiếc vòng tay nạm tám viên hồng ngọc, chạm khắc tinh xảo, giá trị không nhỏ, mắt tôi sáng rực.
“Quà nhỏ sâu”, nhưng “quà lớn càng sâu” – tôi thực sự không kiềm chế sự phấn khích.
khi đi làm, Nhậm Dương Việt ném lại một khiến tôi – người bị hồng ngọc làm chói mắt – đứng hình:
Nhìn bóng lưng anh ung dung rời đi, nụ trên mặt tôi vỡ tan thành hai nửa.
ngày hôm đó tôi sống trong nơm nớp lo sợ, ngay lúc thầy hướng dẫn phân tích luận văn, trong đầu tôi cũng hiện ra hình ảnh mười tám hình phạt tàn khốc thời nhà Thanh.
Khi về ký túc xá, Lưu Nhã đề nghị:
Tôi bị dồn vào thế bí:
Vừa mới làm Nhậm Dương Việt bực , anh có mời tôi “c…ứt” cũng là may rồi.
Lưu Nhã nửa đùa nửa thật:
mặt mọi người, tôi đành cắn răng gọi điện cho Nhậm Dương Việt, tóm tắt hình. Anh đồng :
Thật ơn Nhậm tiên đã nể mặt.
4
Buổi tiệc được đặt tại phòng VIP của khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, Nhậm Dương Việt thật quá tử tế, thật sự rất nể mặt tôi.
Lưu Nhã và mấy cô bạn không ngớt lời khen Nhậm Dương Việt hào phóng, nói anh giàu có. Tôi vui mừng như đang được khen, vào thực đơn tỏ ra cực phóng khoáng:
Khi Nhậm Dương Việt bước vào, phòng im bặt. Áo sơ mi trắng, quần âu đen, trang phục anh rất giản dị nhưng lại toát lên khí chất và phong thái bẩm . đèn vàng dịu nhẹ ngoài hành lang rọi vào, anh như một viên ngọc ấm áp từ vùng Lam Điền, nhẹ nhàng mở mắt.
Lưu Nhã từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nhìn tôi dò hỏi.
Tôi thừa nhận, trong có đắc , mỉm gật đầu.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, tôi không chú đến bầu không khí ngầm trong phòng, cùng Lưu Nhã phớt lờ mắt giật giật của cô về phía Nhậm Dương Việt, thoải mái hưởng thụ món đầy sơn hào hải vị trên bàn.
Bình thường Nhậm Dương Việt chẳng mời tôi một đắt tiền như thế này, anh thích bít tết, gần như toàn bộ các phần của con bò đều đã qua tay anh chế biến.
Bỗng nhiên, Lưu Nhã hỏi tôi – miệng còn đầy dầu mỡ:
hỏi này chứa đựng quá nhiều thông tin, sau khi xử lý từng một, tôi biết cô nàng đang cố gây rối giữa tôi và Nhậm Dương Việt.
Nhậm Dương Việt là một người lãnh đạo quyết đoán trong giới kinh doanh, kiểu mánh khóe này anh đã thấy qua nhiều lần. Tôi nhìn thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, biết ngay anh không thèm tâm. Tôi thì thầm ra hiệu cho anh:
Anh còn chẳng thèm liếc mắt, lạnh lùng đáp:
Lưu Nhã bị nghẹn lại, mặt xanh trắng lẫn lộn, nhưng vẫn cố giữ diện:
Lưu Nhã lại đề nghị chơi trò “Thật thách”. Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời thăm dò, tôi đồng .
Nhậm Dương Việt ở dưới bàn đá tôi một cái, anh không giỏi mấy trò sôi nổi đầy nhiệt huyết kiểu này. Tôi nhẹ nhàng trấn an anh:
Giọng anh trầm thấp, nhưng vẫn không giấu nổi sự khó chịu trong :
Kết quả là ngay đầu tiên đã quay vào anh, Lưu Nhã hỏi:
Tôi suýt phun hết đồ ra ngoài, thầm ơn Lưu Nhã đã hỏi thay cho tôi.
Nhậm Dương Việt nhìn tôi với mắt sâu thẳm, tôi đáp lại anh bằng một nụ khích lệ.
Lưu Nhã và các cô gái khác đều mang vẻ mặt chờ xem kịch . Bất giác, tôi thấy căng thẳng, vì trả lời này rất có sẽ đẩy tôi vào huống cực khó xử.
Nhưng từng từ từng chữ của Nhậm Dương Việt lại vô cùng rõ ràng:
Tôi suýt bật khóc vì vui sướng. Trời cao có mắt, đất dày có , tôi không hổ thẹn với bố mẹ, không có lỗi với xã hội, cũng không phụ bạc bất “bà vợ mặt vàng” .
Lần thứ hai quay trúng Lưu Nhã, cô chọn “Thách”. Các cô gái khác liền đưa ra thử thách: hôn Nhậm Dương Việt một cái. Trong phòng liền vang lên tiếng reo hò ầm ĩ.
Tôi không tự chủ siết chặt vạt áo, nụ bắt đầu cứng đờ. Mặc dù mối quan hệ giữa tôi và Nhậm Dương Việt được xây dựng trên cơ sở vật chất, nhưng tôi vẫn rất khó chịu khi nghĩ đến việc anh bị người phụ nữ khác cắn một cái.
Lưu Nhã đỏ mặt, từ từ bước lại gần Nhậm Dương Việt.
Trong tôi gào lên:
Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc , Nhậm Dương Việt thản nhiên liếc nhìn đồng hồ:
Trong mắt sững sờ của mọi người, đặc biệt là Lưu Nhã, anh ung dung bước đến cửa, dừng lại, rồi quay đầu nói:
Tôi theo sau anh.
Vừa đi tôi vừa rón rén xin lỗi:
Nhậm Dương Việt nheo mắt nhìn tôi, rồi đột nhiên nở một nụ lạnh nhạt:
Tôi cúi đầu như gà con mổ thóc, ra sức gật đầu nhận lỗi.
Anh tiếp lời:
Anh nhấn mạnh:
Tôi bước loạng choạng, phải vịn vào tường mới đứng vững, không dám tin vào tai .
Tôi muốn ngất xỉu rồi…