Năm thứ ba kể từ ngày tôi về làm vợ Chu Tự Ngôn, hắn đã lén lút sau lưng tôi, nuôi dưỡng một cô gái trẻ đẹp, nõn nà hơn ở bên ngoài, giấu giếm tất cả mọi người.
Người đời xung quanh vẫn thường bảo, tôi là bạch nguyệt quang thuần khiết, là là điểm yếu mềm của hắn.
Nhưng trong cơn say, hắn lại buông lời cười nhạo: “Lâm Bích Hàm ư, lấy về rồi mới hay, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Người đàn ông năm mười bảy tuổi từng thề non hẹn biển sẽ yêu tôi trọn đời, giờ đây lại ôm ấp cô gái trẻ kia, ngọt ngào dỗ dành: “Cô ta thật tẻ nhạt, đương nhiên người anh yêu nhất là em rồi, bé cưng.”
Ngày tôi rời đi, vẫn như thường ngày, không ai nhận ra khác thường.
Người làm cười hỏi tôi, là muốn đi dạo phố uống trà sao?
Tôi cũng khẽ cười gật đầu: “Tối nay không cần chuẩn bị bữa tối nữa.”
Hay tin quân lòng đã đổi thay, thiếp xin đốt hết, vứt bỏ tàn tro. Tàn tro kia, nguyện theo gió cuốn bay.
Chu Tự Ngôn nào hay, Lâm Bích Hàm mà hắn cho là “cũng chỉ đến thế” lại là một người cứng cỏi.
Trong từ điển cuộc đời của cô, chưa bao giờ có hai chữ tha thứ.