Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
16.
Tôi xua cũng xua rồi, nói lời khó nghe cũng nói rồi, thậm chí suýt block anh ta trên livestream.
Nhưng nghĩ tới đống quà tặng đó, tôi lại không nỡ.
Thôi thì tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Văn Tử Kỳ thì nắm rõ lịch live của tôi như lòng bàn tay, mỗi ngày đều canh giờ đúng lúc vào xem.
Mộc Xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Khi đó tôi đang bán sụn gà chiên ở quảng trường lần trước gặp Lý Vĩ.
Tôi ngồi thu tiền, Văn Tử Kỳ phụ trách chiên.
【Sụn gà chiên đây nào, 15 tệ một cân, mua một cân tặng…】
Tôi vừa nhét tiền vào túi vừa ngẩng đầu, câu tiếp theo nghẹn lại trong cổ.
Anh ta nhíu mày: 【Em không tìm tôi, là vì đang cặp với thằng này?】
Đã từng bên nhau mấy năm, tôi quá hiểu con người anh ta.
Cái giọng đó giống hệt hồi cấp 3 mắng tôi “bùn nhão không trát được tường”.
Trong đó là sự kiêu ngạo pha lẫn khinh thường.
Tôi đoán được tiếp theo anh ta sẽ mỉa mai và hạ nhục ra sao.
Nhưng mà, mắng tôi thì thôi, đụng tới anh đại donate của tôi thì chịu nổi không?
Thế nên trước khi anh ta kịp mở miệng lần nữa, tôi đã chặn trước và cảnh cáo:
“Anh không mua thì tránh ra để tôi còn bán hàng.”
Đấy mà gọi là bạn trai cũ à, đến mua ủng hộ cũng không thèm, còn thua cả Lý Vĩ nữa!
17.
Mộc Xuyên cứ thế đứng im lặng.
Đứng cạnh quầy nhìn tôi với Văn Tử Kỳ phối hợp bán hàng.
Có lẽ mùi dầu mỡ ám vào người anh ta nên mặt cứ cau có.
Từ khi Văn Tử Kỳ cùng tôi bán hàng, việc buôn bán luôn rất tốt.
Hôm nay có cả Mộc Xuyên đứng đó, buôn bán càng nhộn nhịp hơn.
Những cô gái trẻ cứ lén liếc nhìn Văn Tử Kỳ rồi lại nhìn Mộc Xuyên, sau đó ghé tai thì thầm.
Lúc dọn hàng chuẩn bị về, Mộc Xuyên gọi tôi lại.
“Giang Miên, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi vừa thu dọn vừa đáp: “Tôi không thấy còn gì để nói với anh cả.”
Anh ta tiến lên túm lấy cổ tay tôi: “Nói chuyện.”
“Chậc…” Tôi bực bội hừ một tiếng rồi đi với anh ta ra chỗ vắng hơn.
Anh ta móc điện thoại ra, tin nhắn giữa chúng tôi vẫn dừng ở câu chia tay hai năm trước.
“Em tại sao không nói không rằng đã đòi chia tay?”
“Giang Miên, anh chưa đồng ý chia tay.”
Tôi cầm lấy điện thoại, ngay bên dưới câu chia tay cũ tôi gõ một chữ “Được”, rồi gửi luôn.
Mặt anh ta sa sầm.
“Mộc Xuyên, anh tưởng mình sâu tình lắm à?”
“Anh đi Mỹ được một tháng tôi đã gỡ chặn rồi, nhưng anh có gửi cho tôi lấy một tin nhắn không?”
Mộc Xuyên sững người một lúc rồi cãi: “Trước khi đi anh có đến tìm em, là em không chịu gặp.”
Tôi nhìn anh ta, cười như không cười.
“Mộc Xuyên, nhà tôi phá sản rồi.”
“Anh có hiểu từ “phá sản” nghĩa là gì không, sinh viên khoa Tài chính?”
Trước đây tôi thấy anh ta là thiên tài, là hot boy, đúng là có tư cách kiêu ngạo.
Thậm chí tôi từng thích chính cái vẻ kiêu ngạo đầy tự tin đó.
Nhưng giờ tôi chỉ là người bình thường, mỗi ngày làm ba việc mệt muốn gãy lưng, chẳng dư năng lượng đỡ lấy chút tự tôn của anh ta nữa.
Hai mươi mấy năm sống kiêu sa tiểu thư như một giấc mơ.
Mơ tỉnh rồi thì phải dậy mà đi giao đồ ăn thôi.
18.
Văn Tử Kỳ đứng xa gọi tôi: “Giang Miên, đi thôi, không về thì livestream muộn đấy.”
“Đây.”
Tôi quay người chạy về phía Văn Tử Kỳ.
Mộc Xuyên đứng yên nhìn chúng tôi, ánh mắt trống rỗng.
Tôi tưởng mình đã nói đủ rõ ràng.
Không ngờ Mộc Xuyên lại bất ngờ đuổi theo, ánh mắt lạnh ngắt nhìn Văn Tử Kỳ:
“Giang Miên, em thật sự coi trọng một thằng bán hàng vỉa hè à?”
“Phơi mặt ngoài đường, dầm mưa dãi nắng, hắn cho em được gì?”
“Em càng ngày càng kém cỏi, nhất là khoản chọn bạn trai.”
Mộc Xuyên đẩy mạnh Văn Tử Kỳ.
Văn Tử Kỳ loạng choạng lùi hai bước, lưng đập mạnh vào tay lái xe ba bánh mới đứng vững.
“Mộc Xuyên!”
Tôi lao tới đá mạnh vào đầu gối anh ta, anh ta “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Tôi đứng nhìn xuống anh ta: “Bán hàng vỉa hè thì sao? Tôi không chỉ bán hàng tôi còn đi giao đồ ăn, tôi không trộm không cướp, tự mình làm ra tiền, anh khinh cái gì?”
“Hắn cho tôi được gì à, hắn sẵn sàng cùng tôi phơi mặt ngoài đường, dầm mưa dãi nắng, còn anh thì sao?”
“Đúng, mắt tôi kém thật, không thì đã chẳng chọn anh.”
Anh ta lảo đảo đứng dậy, nghiến răng từng chữ: “Em dựa vào đâu mà chắc anh không thể cùng em làm vậy?”
Tôi thật sự rất mệt mỏi vì anh ta.
Tôi quay sang nhìn Văn Tử Kỳ, nhỏ giọng hỏi anh có đau không.
Văn Tử Kỳ khẽ lắc đầu.
Mộc Xuyên lại nói tiếp: “Là em đột ngột nói chia tay, em không giải thích gì hết đã kết án tử cho anh.”
Tôi nhìn anh ta bỗng nhiên bật cười:
“Mộc Xuyên, từ lúc tôi nói chia tay đến lúc anh đi Mỹ, ở giữa ít nhất cũng hơn một tháng.”
“Hơn một tháng đó, tin tức về tập đoàn Giang đầu tư thất bại, đứt vốn, bị thâu tóm, tuyên bố phá sản đầy trên báo, anh thật sự không biết à?”
Môi Mộc Xuyên mấp máy.
Thấy không, anh ta biết chứ.