Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu mọi người tiếp tục yên lặng xem đoạn video tiếp theo.

Nhưng còn chưa kịp bấm phát, tay tôi đã bị Thời Tự bóp chặt.

Anh ta nghiến răng gằn giọng:
“Trịnh Thư Hằng, cô đừng có quá đáng! Chẳng phải cô đang ghen tỵ với Khúc Du trẻ trung, xinh đẹp hơn cô sao?

Tôi đã nói rồi, giữa tôi và cô ấy không có gì cả. Nếu cô còn tiếp tục làm loạn, thì chúng ta chia tay!”

Thời Tự nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Anh ta tưởng rằng nhắc đến chia tay là tôi sẽ hốt hoảng, chột dạ, vội vàng xuống nước.

Nhưng anh ta không ngờ, ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh đến lạnh lẽo.

“Tổng giám đốc Thời, anh luôn công tư bất phân như thế sao?”

Nghe câu hỏi của tôi, Thời Tự khựng lại.

Tôi hất tay anh ta ra, tiếp tục bấm phát video.

Trong video, Thời Tự mặc áo thun quần jeans, tay trái cầm kem, tay phải cầm máy ảnh CCD.

Dưới ánh nắng, anh ta đang chụp hình cho một cô gái trẻ.

Chính là Khúc Du.

“Trong buổi họp cổ đông lần trước, Thời Tổng viện lý do cha bị bệnh nên vắng mặt, khiến chúng ta bỏ lỡ một quyết định quan trọng liên quan đến dự án lớn. Nhưng thực tế, hôm đó anh ta đang ở công viên giải trí.”

Đoạn video này tôi vô tình thấy trên mạng, họ chỉ vô tình lọt vào khung hình.

Video rất ngắn, nhưng đủ để hiểu rõ câu tôi vừa nói: công tư không phân minh.

Thời Tự ngồi phịch xuống ghế, như thể bị rút cạn sức lực.

Lúc này, có lẽ anh ta mới nhận ra — tôi chưa bao giờ đùa giỡn với anh ta.

Cuộc họp cổ đông hôm nay, tôi tổ chức là để kéo anh ta xuống khỏi vị trí đó.

Khúc Du bỗng lao lên nhận lỗi:
“Là em ép Thời Tổng đi cùng em! Là em kéo anh ấy đi!”

9

Thời Tự như tìm thấy một tia hy vọng, lập tức quay lại phản kích:
“Trịnh Thư Hằng, cô nhìn xem Khúc Du đối với tôi thế nào, rồi nhìn lại chính cô đi. Nếu cô mà tốt với tôi được bằng một nửa cô ấy, tôi có làm ra mấy chuyện này không?”

Tôi bật cười.

Rất nhanh thôi, anh ta sẽ thấy được “sự tốt đẹp” của Khúc Du là như thế nào.

Thư ký chiếu bản trình chiếu tôi đã chuẩn bị từ trước — tổng hợp toàn bộ đơn đặt hàng trà sữa, bánh ngọt của Khúc Du, thông tin về cửa hàng đó, và mối quan hệ giữa cô ta và chủ quán.

“Sau khi Khúc Du vào làm, cô ta đã dùng danh nghĩa công ty để đặt đồ ăn tổng cộng 32 lần.

Mỗi lần đều vượt quá 50.000 tệ.

Toàn bộ đều được Thời Tổng duyệt ký.”

“Nhưng điều đáng nói là, tất cả các đơn đều đặt ở một tiệm duy nhất — sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện chủ quán là chị dâu của Khúc Du.”

Hình ảnh, hóa đơn, đối chiếu tài khoản được chiếu lần lượt lên màn hình.

Thời Tự quay phắt đầu nhìn Khúc Du, giọng thấp, đầy giận dữ:
“Chuyện này là sao hả?”

Khúc Du không ngờ mọi chuyện lại bị lật tẩy nhanh đến vậy, gương mặt lập tức hoảng hốt, tái mét.

“Em… em không có…”

Tôi cắt ngang lời cô ta:
“Về chuyện này, công ty đã báo cảnh sát. Việc có hay không phát sinh giao dịch tài chính giữa cô và Thời Tự vẫn đang được điều tra.

Tất cả sẽ giao cho pháp luật xử lý. Công ty cam kết giải quyết công bằng, không thiên vị.”

“Hiện tại, việc Thời Tự làm tổn hại đến lợi ích công ty đã là sự thật. Tôi đề nghị đình chỉ chức vụ của anh ấy cho đến khi có kết luận điều tra từ phía công an.

Như thường lệ, biểu quyết bằng hình thức bỏ phiếu ẩn danh.”

Thời Tự sững sờ nhìn tôi.

“Thư Hằng… em nhất định phải đẩy mọi chuyện đến mức này sao?”

Tôi biết trong lòng anh ta vẫn còn một tia hy vọng.

Bởi trong cuộc họp này, có hơn mười cổ đông từng cùng chúng tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Số cổ phần họ nắm giữ đều do Thời Tự chia cho.

Trong mắt anh ta, họ là những người anh em từng vào sinh ra tử.

Thời Tự không tin tất cả sẽ bỏ phiếu đồng thuận.

Thế nhưng khi thư ký tổng hợp xong kết quả, lại chính là bản án tử hình dành cho anh ta.

“Ba mươi bảy phiếu tán thành, một phiếu phản đối.”

Lá phiếu phản đối đó… là do chính Thời Tự bỏ.

“Không thể nào… không thể nào được!”

Nhìn dáng vẻ sững sờ, khó tin của Thời Tự, tôi bật cười thành tiếng.

Thật sự vẫn tưởng mọi người mãi mãi là những người huynh đệ cùng nhau khởi nghiệp hay sao?

Anh động vào không chỉ là lòng tự tôn — mà là lợi ích trực tiếp của tất cả cổ đông.

Cây đổ thì ai chẳng muốn đạp thêm một cú. Không đạp mới là nể mặt rồi.

Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Khúc Du lập tức bị cảnh sát đưa đi.

Thời Tự theo tôi vào văn phòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương