Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lê Thanh Hoan giật khi tiếng anh, hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn anh:
“Chúng ta… có cần ký hợp đồng tiền hôn không?”
Nhà họ Kỷ quyền thế, sản nghiệp anh lại nhiều đến mức đáng sợ.
Cha cô dù đã biết cô là ruột, thái độ vẫn lạnh nhạt.
Còn anh – vốn không phải người nhà họ Kỷ – đã diễn một vở kịch khiến tất cả phải ngờ.
Cô không dám ngây thơ rằng anh hoàn toàn không đề .
vậy, mắt Kỷ Trì Châu trầm xuống, khóe môi nhếch lên một tia khó đoán.
“Tùy em.
Di sản mẹ em, tôi đã để luật sư xử lý rồi.”
Ngay đó, cô anh :
“Lê Thanh Hoan, tôi, em có thể sống là chính , không cần vì ai mà thỏa hiệp.”
Sáng hôm .
Là cuối tuần nên khi Lê Thanh Hoan xuống lầu, Kỷ Trì Châu vẫn còn ở nhà.
cô đi xuống, anh khép cuốn sách lại đặt lên trà rồi đứng dậy đi về phía ăn.
Lời anh tối qua khiến cô cả đêm trằn trọc không ngủ.
Nhìn bóng lưng anh, không hiểu sao cô lại cảm , ngày hôm qua… anh như đã thay đổi.
Còn thay đổi chỗ nào, thì cô lại không được.
bữa sáng, không lâu , quản gia cầm một hộp chuyển phát nhanh đi đến:
“ , vừa có người gửi cái này đến, bên ngoài có ghi tên cô.”
Lần đầu tiên người bên cạnh Kỷ Trì Châu là “ ”, cô từng khéo léo đề cập đến cách xưng hô với anh.
Anh khi đó lại rất nghiêm túc :
“Đã đính hôn thì là chẳng có gì sai.
Dù sao chúng ta sớm muộn gì sẽ kết hôn.”
Lê Thanh Hoan nhìn hộp tay quản gia , động tác lau miệng thoáng khựng lại, khẽ gật đầu ra hiệu đặt lên trà trước ghế sofa.
Kỷ Trì Châu cầm điện thoại, đứng dậy đi về phía thư .
Cô cầm hộp lên, lông mày hơi nhíu lại, lộ rõ vẻ nghi hoặc.
hộp được đóng gói rất kỹ, cô cầm lên lắc thử vài cái.
Căn hộ trống hoác, bên dường như chỉ có một vật.
Trên hộp chỉ ghi địa chỉ và tên cô, không có địa chỉ người gửi chẳng đề tên người gửi.
Cô kéo bên cạnh, cẩn thận mở hộp ra.
Nhìn thứ bên , đồng tử Lê Thanh Hoan co rút mạnh, theo bản năng ném thẳng cái hộp ra xa.
tiếng động, quản gia vội bỏ việc tay chạy đến:
“ , có chuyện gì vậy?”
Lê Thanh Hoan kinh hãi đến nỗi không thể mở miệng.
Quản gia quay đầu nhìn về phía hộp bị ném đi.
Đồ hộp bị văng ra ngoài: là một mô phỏng theo ngoại hình Lê Thanh Hoan.
Tứ chi bị bẻ gãy, ngực cắm đầy kim châm, trên quần áo còn loang lổ vết máu đỏ thẫm, nhìn mà rợn tóc gáy!
Quản gia sợ đến xanh mặt, vội vã sai người dọn dẹp.
“Đợi đã.”
Lê Thanh Hoan hoàn hồn lại, đột ngột lên tiếng.
Cô siết chặt lòng tay, buộc phải giữ bình tĩnh:
“Kiểm tra camera an ninh, xem ai đã mang tới.”
Quản gia lập tức gật đầu, chợt nhớ ra điều gì:
“ , tôi đi báo cậu chủ.”
Lê Thanh Hoan đầu ngón tay run lên :
“Ừ.”
Chưa đầy một phút , Kỷ Trì Châu từ thư bước ra.
Anh nhìn dưới đất, mắt lạnh lẽo, rồi nhanh chóng đi đến bên Lê Thanh Hoan, sắc mặt cô trắng bệch, rõ ràng là bị dọa sợ không .
Kỷ Trì Châu tay ra hiệu quản gia :
“ cô ấy lên lầu.”
Lúc đi ngang qua anh, Lê Thanh Hoan ngờ nắm chặt tay áo Kỷ Trì Châu.
mắt anh hơi ngưng lại, cảnh tượng trước mắt chợt trùng khớp với một ký ức cũ đầu.
xưa Lê Thanh Hoan rời khỏi hội đấu giá ngầm, cô từng bám tay anh như thế, hoảng loạn an.
Kỷ Trì Châu siết chặt tay cô, ngoái đầu với quản gia:
“Để vệ sĩ kiểm tra camera.
Còn cái hộp, giữ lại.
Tôi sẽ xử lý.”
“Vâng, cậu chủ.”
Kỷ Trì Châu dắt Lê Thanh Hoan vào thư , đỡ cô ngồi lên sofa, cô một nhồi bông nhỏ.
“Sợ thì ôm nó.
Tôi còn chút việc cần xử lý.”
Lê Thanh Hoan dần buông tay anh ra, thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng, khẽ gật đầu.
cô không còn quá hoảng loạn, anh xoay người về làm việc tiếp tục công việc dang dở.
Lê Thanh Hoan ôm chặt lòng, mắt vô thức dõi theo Kỷ Trì Châu, tâm trạng bình ổn lại phần nào.
Một giờ .
Kỷ Trì Châu tay xoa thái dương, ngẩng đầu nhìn về phía ghế sofa.
Lúc này mới phát hiện Lê Thanh Hoan đã ngủ thiếp đi.
Anh đứng dậy, tấm chăn mỏng đắp lên người cô, rồi ngồi xuống tấm thảm bên cạnh.
Lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh lúc ngủ cô, anh tay ra, muốn vuốt ve hàng mi cong cong, nhưng khi ngón tay gần chạm đến, anh lại rút tay về.
mắt anh trầm lặng, ký ức giác trôi về nhiều trước.
Hồi còn nhỏ, trước khi được ông nội đón về nhà họ Kỷ, anh từng sống trại trẻ mồ côi.
Khi ấy, cô bé Lê Thanh Hoan kém anh ba tuổi luôn líu ríu bám theo :
“Anh ơi, anh ơi.”
Khi chơi đóng vai gia đình, hai người luôn đóng vai bố mẹ.
Cô bé Lê Thanh Hoan còn từng ngẩng đầu này nhất định sẽ gả anh.
mười tuổi, anh được ra nước ngoài.
Đến hai mươi ba tuổi, ông nội mới phép anh trở lại.
Lúc ấy, anh hào hứng muốn gặp lại người em gái nhỏ xưa.
Nhưng khi đến nơi, cô đã đứng bên cạnh Phó Thời Tự.
Từ đó, anh buộc giấu kín tình cảm, cố ép bản thân không được để tâm đến cô nữa.
đến hôm xảy ra buổi đấu giá ấy, anh mới phát hiện thì ra cô không hề sống tốt.
Anh cô rời đi, nhưng ngay cả khi mất ý thức, miệng cô vẫn tên người đàn ông đã bỏ rơi .
Vì vậy, ngày anh cớ đòi liên hôn, rồi vội vàng rời Y quốc về nước, là để không cô có cơ hội từ chối.
mắt dần trở nên mông lung, anh rời khỏi thư .
Cánh cửa khép lại nhàng.
Người vừa nãy còn “ngủ say”, ngờ mở mắt.