Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
“Dù nào đi nữa, tôi là ba ruột của cô, là tôi đã cho cô mạng sống này! Thẩm Nghiên Âm, điều đó cô không thay đổi được!”
Lại bị nhà họ Liêu về nữa, ông Liêu tức đến mức đập tay xuống bàn.
Bà Liêu đứng ra làm dịu không khí:
“Nghiên Âm à, con cũng đừng giận ba con. Dù gì thì con là người nhà họ Liêu. Sau này nhà họ Liêu mà phát đạt, cũng là có lợi cho con – thêm một chỗ dựa chứ có ?”
Liêu tiếp lời:
“Nếu không có tôi, gì cô đã ôm được cái đùi nhà họ Thẩm? Nói cho , cô chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm, còn tôi mới là người máu mủ duy nhất của cô trên đời.”
Liêu Tuyết chen vào:
“Ban đầu tìm được cô về là định gả cho nhị thiếu nhà họ Vương, nhưng giờ cô là thiên kim nhà họ Thẩm rồi, chắn chẳng coi Vương nhị thiếu ra gì. Nhưng tôi đã hứa với nhà họ Vương rồi đấy.”
“Vì cô mà mất luôn hệ với nhà họ Vương, tôi không trách móc gì. Nhưng cô cũng bù đắp cho tôi một chút chứ?”
Tôi nghe mà đau cả đầu:
“Vòng vo cả nửa ngày, rốt cuộc mấy người muốn gì?”
“Nghe nói cô với Thái tử gia lắm, chỉ cần Tiểu Tuyết có ở bên cậu ấy, địa vị nhà họ Liêu nâng một tầm mới.”
Tôi gật đầu:
“Vậy… làm nào hai người đó ở bên nhau?”
Liêu Tuyết ngẩng đầu tự tin:
“Chỉ cần chị tạo cơ hội cho em và Thái tử gia gặp mặt, em chắn chinh phục được anh ấy.”
Tôi mỉm cười:
“Ồ, tôi không đồng ý.”
Liêu Tuyết trừng mắt:
“Chị dựa vào cái gì mà không đồng ý?!”
Tôi vươn vai, xách túi đứng dậy ra cửa:
“Dựa vào việc… Phó Trì là hôn phu của tôi.”
16
“Chị… chị thật nói tôi là hôn phu của chị ?!”
Phó Trì giống y như một chú chó lớn vẫy đuôi vì sung sướng.
Tôi không nhịn được, xoa đầu anh hai cái:
“Liêu Tuyết cứ bám theo tôi nhờ mai mối, rồi lan tin linh tinh một chút thôi.”
Phó Trì cười toe toét, có phần lấy lòng:
“Giả vờ thành thật cũng được mà.”
Tôi đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào anh.
Mấy ngày nay tôi rất nhiều.
Điều tôi nhiều nhất là — có lẽ tôi thật thích Phó Trì.
Mặc dù từ nhỏ cậu ấy luôn tôi là chị, nhưng thật ra tôi cũng chẳng lớn hơn Phó Trì là bao.
Vì tôi với Phó Diệu, Phó Trì mới tôi là chị theo thói quen.
Nhưng càng lớn, Phó Trì càng ít Phó Diệu là chị, vậy mà giữ cách với tôi.
Tôi thật … chỉ xem Phó Trì như em trai thôi ?
Không .
Tôi cũng thích Phó Trì.
Thấy tôi mãi không nói gì, nụ cười trên mặt Phó Trì dần tắt:
“Tôi đùa đấy, chị à.”
“À, đùa thôi hả?” Tôi cố làm vẻ tiếc nuối, “Vừa rồi tôi còn đang xem nói với ba mẹ về chuyện này cơ mà.”
“Đùa cái gì mà đùa! Tôi không đùa đâu, thật đó! Còn thật hơn cả vàng thật nữa!” – Phó Trì kích động đến nói lắp.
Anh luống cuống lục trong túi, lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống:
“Chị, cảm ơn vì đã em.”
Nói xong, anh cúi xuống hôn nhẹ bàn tay đeo nhẫn của tôi.
Tôi dùng ngón tay nâng cằm anh :
“Cậu kỹ chưa, hôm nay là cầu hôn thật đấy?”
Mặt Phó Trì đỏ ửng:
“ nào gặp chị… nhẫn cũng luôn sẵn trong túi.”
Chỉ là anh nhát gan, một là được cả giới, nhưng nếu lùi lại… chẳng còn gì cả.
Anh khao khát có được tôi, nhưng càng sợ mất luôn tư cách ở cạnh tôi.
17
Ai cũng nhận ra, dạo gần đây Thái tử gia tâm trạng tốt đến mức phát sáng.
Trên tay anh ấy… thậm chí còn đeo nhẫn!
Nhưng nhà họ Liêu thì không may mắn đến vậy.
Ban đầu Phó Trì vội vã về nước vì nghe chuyện của tôi, sợ tôi bị tổn thương.
Thấy tôi sống tốt, anh cũng không hỏi kỹ.
Dạo này rảnh rỗi, anh bắt đầu tra lại từ đầu — rồi… tức muốn nổ phổi.
Đặc biệt là khi Liêu Tuyết không biết lấy đâu ra lịch trình của anh, hết này đến khác chặn đường.
Chọc tức thì thôi, lại còn nói xấu tôi khắp nơi.
Hôm đó, Phó Trì vừa xe, Liêu Tuyết lại bất ngờ nhảy ra chặn đầu xe.
Anh cuối không nhịn được nữa:
“Nếu cô còn chắn trước xe tôi, đừng trách tôi đâm chết cô.”
Gương mặt anh lúc đó dọa người đến mức Liêu Tuyết run cầm cập, lí nhí nói:
“G… giết người là phạm pháp đó.”
Phó Trì gật đầu:
“Vợ tôi vừa mới nhận lời tôi, tôi còn tiếc cái mạng này lắm.”
“Tôi cười với Nghiên Âm một cái, mấy người liền tưởng tôi hiền, không có tính cách gì không?”
“Nghiên Âm luôn nhường nhịn các người vì cô ấy tốt bụng. Nhưng tôi, Phó Trì, không người dễ chơi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Liêu Tuyết lạnh sống lưng.
Trời bắt đầu trở lạnh rồi…
Nhà họ Liêu cũng sắp sụp rồi.
18
nữa gặp lại Liêu , tôi và Phó Trì đã đính hôn.
Cái gã từng vênh váo ngút trời giờ đây áo quần tả tơi, dáng vẻ sa sút thảm hại.
Hắn nhìn tôi, đầy oán :
“Thẩm Nghiên Âm, tôi là anh ruột của cô đấy! cô có đối xử với tôi như ?”
Tôi cảm thấy khó hiểu, vì rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
Nhưng vô thức đáp lại:
“Ngay ngày đầu tôi chân vào nhà họ Liêu, anh đã nói — anh chỉ có một người em gái là Liêu Tuyết.”
Liêu bật cười điên dại:
“Vậy cô làm từng ấy chuyện, là tôi thừa nhận cô là em gái tôi?”
“Được thôi, bây giờ tôi thừa nhận rồi. Cô hài lòng chưa?”
Lúc này tôi lại càng thấy buồn cười:
“Anh không cần miễn cưỡng. Tôi cũng chẳng làm gì cả. Từ nay về sau, anh và tôi chẳng liên gì.”
Liêu đột nhiên phát điên:
“Ba bị tức đến phát bệnh mà chết, mẹ con Liêu Tuyết ôm hết tài sản bỏ trốn, tôi chẳng còn gì cả! Không còn gì nữa!”
“Không, tôi còn cô. Cô là em gái tôi! Sau lưng cô là nhà họ Phó và nhà họ Thẩm! Cô nhất định có giúp tôi quay lại đỉnh cao!”
Tôi lùi vài , cau mày:
“Liêu , chuyện của anh… không liên gì đến tôi.”
“Tôi là anh trai cô!”
“Anh đã từng làm được chuyện gì mà một người anh làm cho em gái chưa? Bao lâu nay tôi về nhà họ Liêu, anh lúc nào cũng nhấn mạnh — đừng vọng tưởng có hệ gì với anh.”
Ánh mắt hắn dần trở trống rỗng, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn.
Trên mặt hắn là đau đớn, những giọt nước mắt rơi xuống, miệng lẩm bẩm:
“Xin lỗi em gái… anh sai rồi…”
“Anh thật sai rồi… anh lắm…”
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tôi biết — hắn là thật.
Nhưng hắn không hề vì những tổn thương đã gây ra cho tôi.
Hắn chỉ vì đã từng có một chiếc thang danh vọng đặt ngay trước mặt, mà hắn lại không biết nắm lấy.
vì lỡ cơ hội được chân vào giới giàu sang dễ như trở bàn tay.
Cuối , tôi đặt xuống trước mặt hắn một tấm thẻ.
Từ nay, cắt đứt hoàn toàn.
19
Nhờ Liêu , tôi mới biết hình gần đây của nhà họ Liêu.
Không cần cũng biết — chắn là do Phó Trì ra tay.
Phó Trì giả bộ đáng thương:
“Chị à, tại em thấy bọn họ xấu quá thôi mà.”
“Chị không biết cái cô Liêu Tuyết kia nói chuyện khó nghe cỡ nào đâu…”
Nói đến đây, Phó Trì lại bắt đầu bực mình thật .
Tôi thuận theo xoa dịu:
“Dù thì… bọn họ cũng có hệ máu mủ với em.”
Phó Trì nắm lấy tay tôi:
“Em cũng là người của chị mà. Tụi mình sau này… cũng có người dòng máu thôi.”
Mặt tôi nóng bừng:
“Cậu đừng có đánh trống lảng. Dù Liêu Tuyết có nào đi nữa, cũng chỉ là một đứa con gái chưa trưởng thành. Nhà họ Liêu tuy đối xử tệ với tôi, nhưng cũng chưa làm gì ác độc quá đáng.”
Phó Trì ôm chặt tôi vào lòng. Anh cao lớn, lồng ngực ấm nóng, tai tôi kề sát tiếng tim đập dồn dập:
“Được rồi mà, vợ ơi.”
Tôi đấm nhẹ vào ngực anh một cái.
20
Tôi bảo người của Phó Trì theo dõi hình, báo lại rằng…
Mẹ con Liêu Tuyết trong lúc ôm tiền bỏ trốn đã gặp tai nạn giao thông, đến cứu thương còn chưa kịp tới thì đã song song bỏ mạng.
Còn Liêu …
trước tôi lại cho hắn một tấm thẻ.
Số tiền trong đó đủ hắn sống an yên nốt phần đời còn lại, hoặc nếu muốn làm lại từ đầu, cũng có làm vốn khởi nghiệp.
Nhưng không biết bị ai xúi giục, hắn sa vào cờ bạc.
Không chỉ đốt sạch tiền trong thẻ, còn nợ chồng nợ chất.
Cuối , bị đòi nợ đánh gãy một chân, chặt hai ngón tay. Thê thảm không tả.
Cô gái đứng giữa cuộc nói chuyện mắt đỏ hoe:
“Anh ấy…”
Tôi cũng không giấu nổi tiếng thở dài, trong lòng dâng cảm giác không tên.
Phó Trì nắm tay tôi:
“Thôi nào chị, đừng đến mấy người đó nữa. Không chị xem đi thử váy cưới với mẹ bộ nào thì đẹp hơn ?”
“Vợ tôi ấy à… mặc gì mà chẳng xinh~ Nhớ chị mặc váy cưới tôi ngất vì đẹp mất.”
Tôi đắc ý cười:
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Tôi mặc gì mà chẳng đẹp?”
Phó Trì gật đầu rối rít:
“Ước gì tôi gom được tất cả quần áo trên giới bỏ hết vào tủ đồ của chị.”
Ngoài cửa vang giọng của mẹ tôi:
“Nghiên Âm, A Trì, xong chưa đấy? Mẹ Phó催 đi váy cưới kìa!”
“Dạ, tụi con ra ngay~”
Không gì trong quá khứ có thay đổi được điều đó.
Cuộc sống của tôi tràn đầy yêu và xa hoa.
Chuyện nhà họ Liêu… giờ nhìn lại, chỉ như một biến cố nhỏ nhoi trong đời tôi.
Nó khiến tôi biết rằng, tôi không con ruột của ba mẹ.
Nhưng nó cũng khiến tôi hiểu rõ — yêu ba mẹ dành cho tôi chưa từng đến từ huyết thống.
Khi mọi thứ kết thúc, mẹ nói với tôi:
“Con là người ba mẹ tự tay , và điều đó… không bao giờ thay đổi.”
“ ta yêu con – Nghiên Âm – không chỉ vì con xinh đẹp, tốt bụng, lạc … mà vì những kỷ niệm, những gắn kết mà ta đã nhau trải qua.”
không chỉ được kết nối bằng dòng máu.
Mà được ghi lại bằng cảm, bằng lựa , bằng muôn vàn sắc màu trong cuộc đời.
Phó Trì ngốc nghếch cười:
“Nghiên Âm cũng là người vợ mà anh tự tay mà.”