Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trương Vũ an ủi tôi:
“Nhiều người khi thi đại học còn làm tốt hơn bình thường hai, ba chục điểm ấy chứ. Cậu chỉ là nhất thời gặp chút trục trặc thôi, đừng bận tâm quá.”
Tôi cũng cố thử thả lỏng bản thân, nhưng khi giáo viên chủ nhiệm đến nói chuyện, tôi mới biết rằng…
Thành tích của tôi không chỉ đơn giản là tụt hạng trên bảng xếp hạng.
Kỳ thi thử lần ba, điểm của tôi rớt thẳng từ mức vào trường top đầu xuống sát vạch điểm sàn của đại học hệ chính quy.
Trong ánh mắt nghiêm khắc của thầy cô, tôi hiểu rõ rằng giấc mơ Thanh Hoa của mình đang ngày càng xa vời.
Trương Vũ vẫn cố an ủi tôi:
“Không sao đâu, tớ luôn ủng hộ cậu. Cho dù không đậu cũng không sao, cùng lắm sau này tớ đi làm kiếm tiền nuôi cậu.”
Nghe câu ấy, tôi chẳng thấy ngọt ngào chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu.
Tôi quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong khung cửa kính, lặng lẽ tránh khỏi cái chạm đầy thân mật mà Trương Vũ đang định tiến lại gần.
“Tối nay không dạy cậu làm bài nữa, tớ hơi mệt, về ký túc nghỉ một chút đây.”
Trương Vũ ngẩn người, một lúc sau mới không tình nguyện nói:
“Ừ, được thôi.”
Tôi như trốn chạy mà rời khỏi cậu ta.
Không biết từ bao giờ, Trương Vũ bắt đầu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Đi xuống đến tầng một, tôi mới phát hiện quyển sách của mình để quên trong lớp của Trương Vũ.
Do dự một chút, tôi quay lại lấy.
Vừa đến cửa lớp, tôi chợt nhìn thấy Trương Vũ đang ngồi ngả người, vắt chân lên bàn, dùng điện thoại tiểu linh thông gọi điện.
“Chu Kén càng lớn càng xinh, giống mẹ nó, hai mẹ con nhìn một cái là biết kiểu yêu tinh mê hoặc. Chả trách lại quyến rũ được cả người thành phố.”
“Nhưng mà chán chết đi được, như khúc gỗ vậy, muốn hôn cái cũng không cho.”
“Mẹ kiếp, đợi thi đại học xong, tao nhất định phải sướng một trận!”
9
Tôi khựng lại nơi cửa lớp, sững sờ nghe từng câu nói vọng ra từ bên trong.
“Dù có thích học đến mấy thì con gái cũng phải lấy chồng chứ, chẳng lẽ cả đời không yêu đương, biến thành bà cô già à. Mà học nhiều cũng tốt, mẹ tao nói rồi, kiểu con gái thế này biết giữ thể diện, không đòi sính lễ!”
“Giống dì tao ấy, hồi xưa sống ở thành phố, yêu đương chẳng tiêu của chú tao đồng nào, cưới xong còn góp tiền trả trước mua nhà nữa, mạnh hơn mấy đứa con gái trong làng cứ mở miệng ra là đòi này đòi kia!”
Cảm giác đó, tôi cả đời này không quên được.
Như thể tận mắt nhìn thấy một con người sống sờ sờ trước mặt mình, trong phút chốc phình to, lộn nhào, rồi nổ tung ra thành một đống thịt thối rữa bốc mùi, chỉ biết nói ra những lời bẩn thỉu ghê tởm.
Mà người đó lại chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi mười bảy năm.
Đột nhiên, cậu ấy cũng trở nên tệ đi.
Tôi cứ lặng lẽ đứng ngoài cửa, cho đến khi Trương Vũ quay đầu lại nhìn thấy tôi.
Cậu ấy như gặp phải ma nữ, mặt lập tức tái nhợt.
“Chu Kén?!”
Tôi cúi mắt xuống, lướt qua người cậu, cầm lại cuốn sổ ghi chép toán tôi để quên.
Trương Vũ luống cuống kéo tôi lại, định giải thích, nhưng tôi gạt phắt tay cậu ra.
Tôi cố nén cơn giận trong lòng.
Lạnh lùng liếc cậu một cái: “Đừng động vào tôi, ghê tởm.”
“Đã cho rằng tôi ghê tởm, vậy cậu là cái gì, đồ đàn bà lẳng lơ treo đầu câu người khác!”
Trương Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận, xông tới giữ chặt hai tay tôi, dùng sức đè tôi xuống.
Cậu ta còn định cúi người hôn tôi, nhưng bị tôi đá thẳng vào chỗ hiểm.
Mẹ Trương Vũ cưng chiều cậu ấy từ nhỏ, chưa từng bắt làm việc nặng nhọc.
Nhưng tôi thì khác, dù ngoại không cho làm, tôi cũng tranh việc mà làm.
Tôi đã từng gặt lúa, chẻ củi, chăn bò, cho lợn ăn, sức khỏe không thiếu. Chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể đá một phát hất cái thân gầy gò như củi của Trương Vũ từ trên lầu xuống.
Chẳng thèm để ý đến Trương Vũ đang ôm bụng lăn lộn dưới đất, tôi bước nhanh rời khỏi lớp học.
Ra khỏi cổng trường, tôi lập tức bắt xe buýt về quê.
Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trường đã cho nghỉ từ sớm. Tôi chỉ cố ở lại trường để mình không lơ là học hành, không ngờ cuối cùng lại phản tác dụng.
Cầm bảng điểm trong tay, chưa bao giờ tôi thấy nhớ ngoại đến thế.
Nhưng cảm giác nhớ nhung đó vừa đến đầu làng đã biến thành hoảng hốt.
Một chiếc xe hơi đen đỗ trước cửa nhà ngoại.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi, lạnh lùng nói:
“Sáng nay, ngoại mày bị viên gạch trên mái nhà rơi trúng, vừa mới đưa đến trạm xá.”
Tôi vừa định lao về phía trạm xá thì bị mẹ túm tóc kéo ngược lại.
Suốt đường đi, mẹ không ngừng chửi rủa:
“Còn nhỏ mà đã học đòi hư hỏng, đi làm đĩ, không biết xấu hổ. Biết vậy ngày xưa tao đã nghe lời bà nội mày, ném mày vào bô dìm chết cho xong!”
Tôi cắn răng chịu đau, ra sức vùng vẫy.
Nhưng bàn tay mẹ như kìm sắt, nắm chặt lấy tôi, rồi quẳng tôi như quăng túi rác trước cửa nhà họ Trương.
10
Cô Trương liếc nhìn tôi, nở nụ cười giả lả chẳng có chút thiện ý.
“Ồ, đây chẳng phải là Chu Kén sao?”
Tôi trừng mắt nhìn bà ta.
Sắc mặt bà ấy khó coi, hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn giả vờ nữa.
Cô Trương nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất:
“Không biết con hồ ly nhỏ này học thói xấu ở đâu, quyến rũ con trai tôi, học hành cũng vứt cho chó ăn, không biết liêm sỉ, tôi khinh!”
Tôi nghiến răng, nhổ thẳng vào mặt bà ta.
“Nó giở trò đồi bại, bị tôi đá cho là đúng, bà bao che cho con trai, bảo sao bà tuyệt tự tuyệt tôn, chỉ biết ôm con người ta về làm con thôi!”
Trương Vũ không phải con ruột, chuyện này là nỗi day dứt lớn nhất trong lòng cô Trương đến chết cũng không quên.
Mặt bà ta lập tức biến sắc, chộp ngay khúc củi bên cạnh định đánh tôi.
Tôi còn chưa kịp mắng tiếp thì mẹ tôi đứng cạnh bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi không kịp né, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như nhìn kẻ thù.
“Nếu chuyện này đến tai ba mày với bà nội mày, mày bảo tao còn mặt mũi nào ở nhà ấy? Đến lúc đó ai cũng bảo tao đẻ ra con không biết liêm sỉ, đồ đĩ!”
“Thôi cưới gả đại cho xong, đừng để ra ngoài làm mất mặt nhà họ Phương nữa!”
Tôi nghiến răng nói lại:
“Bà cũng là phụ nữ, chửi con gái mình là đĩ, vậy bà là cái thứ gì?”
Mẹ nhìn tôi như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Cô Trương ra hiệu cho người trong nhà, tôi còn chưa kịp kêu cứu đã bị chú Trương bịt miệng, lôi vào nhà kho rồi nhốt lại.
Dù cửa đã đóng, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ và họ nói vọng vào:
“Mười vạn tiền cưới, nhà tôi trước giờ quy định như vậy, bớt một đồng là tôi đưa nó về ngay!”
“Con gái bà mà hung dữ thế này, truyền ra ngoài sau này ai dám lấy, đừng có mà đem con trai tôi ra làm kẻ ngốc, tiền thuốc thang tôi còn chưa tính với bà đâu!”
Họ bàn bạc việc bán tôi như một món hàng.
Cuối cùng, mẹ tôi nhượng bộ, đồng ý với mức ba vạn tám.
Cô Trương nói gom đủ hai hôm nữa, mẹ tôi trước khi đi còn liếc nhìn nhà kho, rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại.
Dì Trương gật đầu, giọng vang vang:
“Phụ nữ càng trẻ thì càng đáng giá, con gái chị mà trễ thêm hai năm nữa, ba vạn tám cũng không ai trả đâu!”
“Cả đời phụ nữ, giá trị lớn nhất là ở nhà hầu chồng dạy con!”
11
Sợ tôi bỏ trốn, dì Trương nhốt tôi trong phòng suốt ba ngày.
Cho đến tận ngày thi đại học.
Sáng sớm, khi gà gáy lần thứ ba, Trương Vũ thức dậy.
Cậu ta chuẩn bị lên chuyến xe buýt do làng thuê để đến thành phố tham gia kỳ thi.
Dì Trương tay cầm sữa đậu nành và trứng luộc, chạy theo phía sau nói lớn:
“Ăn sáng đi, đảm bảo thi được trăm điểm luôn đó!”
Trương Vũ khó chịu ra mặt, đẩy quả trứng sang bên.
Quả trứng lăn lông lốc đến cửa nhà kho, lăn đúng đến trước tay tôi.
Tôi bật cười.
“Cái loại gia đình thất đức như các người, buôn bán phụ nữ mà còn mơ sinh được sinh viên đại học, thành người thành danh à? Mơ giữa ban ngày!”
“Các người không cho tôi đi thi, vậy thì cứ chờ đấy! Tôi nhất định sẽ khiến cả nhà các người chết không toàn thây! Dù có hóa thành ma, tôi cũng không tha cho lũ súc sinh các người!”
Từng lời nguyền rủa của tôi như sấm sét giữa trời quang, làm dì Trương sợ đến mặt trắng bệch.
Bà ta liên tục nhổ ba cái “phì”, rồi đẩy Trương Vũ ra ngoài:
“Đừng quan tâm đến con đàn bà thúi này, thi xong đại học là cho tụi bay cưới, đến lúc đó nó là vợ mày, mày muốn làm gì thì làm, trị nó ngoan ngoãn, nó dám làm gì mày chắc?”
Trương Vũ thừa biết tôi có bao nhiêu cố chấp với giấc mơ đại học.
Ánh mắt đầy căm hận của tôi xuyên qua cánh cửa gỗ, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Trương Vũ tránh ánh nhìn ấy.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe buýt gầm rú, tiếng ồn ào nói chuyện vang vọng khắp nơi.
Lẽ ra đó phải là chuyến xe đưa tôi đến tương lai sáng lạn.
Trương Vũ vừa mở cửa, còn chưa bước ra đã bị chặn lại.
Một nhóm người vác máy quay, tự xưng là đài cứu trợ nạn nhân bị buôn người, còn có cả cảnh sát đi cùng.
Ngay sau đó, một đôi vợ chồng trung niên tóc hoa râm chạy vào, ôm chầm lấy cậu ta, khóc lóc thảm thiết:
“Con trai ngoan của ba mẹ… ba mẹ tìm con mấy chục năm trời, cuối cùng cũng tìm được rồi…”
Người phụ nữ nước mắt đầm đìa, liếc sang dì Trương đang đứng chết lặng bên cạnh, run run cất tiếng…
“Chính là nó đấy, nó khen con trai tôi dễ thương, nói muốn nhìn một cái, chẳng bao lâu sau con tôi bị người ta bắt cóc luôn!”
Tôi lại bật cười.
Tôi là kiểu người chuyện gì cũng nhớ kỹ.
Trước khi rời trường, tôi đã mượn điện thoại ở căng-tin, gọi lên đài phát thanh chuyên đăng tin tìm người, cung cấp đầu mối vụ bắt cóc.
Cảnh sát đến rất kịp thời, đúng ngày cuối cùng thì tìm được về làng.
Giây tiếp theo, tôi đập mạnh vào cửa nhà kho.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã thả tôi ra.
“Tôi phải đi thi!”
12
Tôi được xe cảnh sát hộ tống thẳng đến cổng điểm thi.
Nhưng vì quá gấp, khi đến nơi thì kỳ thi đã bắt đầu được mười lăm phút.
Tôi đã lỡ mất bài thi đầu tiên.
Bảo vệ lắc đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Chỉ cần đến sớm hơn một phút là được vào rồi.”
Tôi thì thào: “Một phút thôi mà…”
Mắt cay xè, tôi đứng lặng tại chỗ, xung quanh các phụ huynh cũng không kìm được mà lên tiếng an ủi.