Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi cười : lẽ gọi anh?
Nghĩ đến cái cách Họa Chiêu cư xử ban ngày, tôi ý ngọt ngào hét vọng ra cửa: “Chồng ơi, đợi em chút nha, em đang đập .”
Họa Chiêu nghe tôi gọi “chồng” ngay mặt mình, gân xanh trên trán nổi bần bật, sức tay siết tôi càng thêm mạnh.
“?”
Họa “” nheo mắt, rít qua kẽ răng chữ: “Anh ta mà tin nổi thì đúng là đồ ngốc.”
Một vẻ mặt khinh thường: Tin được thì anh ta là đồ ngu.
“Được rồi vợ , anh giúp không?” Người đàn ông ngoài cửa phối hợp nhịp nhàng.
“Không đâu, anh đi dỗ con gái đi.” Tôi đáp.
Khoảnh khắc đó, mặt Họa Chiêu tối sầm lại đến cực điểm.
Anh ta ý tạo ra tiếng động, vậy mà đối phương lại một mực tin tôi.
Càng anh ta trông như một kẻ hề.
Tôi hạ giọng hỏi: “Họa Chiêu, sao anh lại trong phòng tôi?”
Anh ta thả tôi ra, ngồi dậy mép giường, đáp: “Chính tôi cũng biết, lúc nãy tôi còn dưới lầu, đột nhiên mất ý thức, tỉnh lại thì thấy… em đang khóc.”
“Tôi… tôi đâu có khóc.”
Tôi quay đi, đánh trống lảng: “Anh nói anh dưới lầu, vậy là… anh lái xe theo dõi tôi?!”
Họa Chiêu mím môi, không nói.
Sự im lặng chính là thừa nhận.
Nhưng tôi không dám truy hỏi sâu thêm.
Dù sao Họa Chiêu cũng không biết chuyện cái gọi là “hệ thống” – con trùm boss lớn nhất của cái thế giới này.
Dạo gần đây hệ thống lỗi liên tục, bug này chưa sửa lại xuất hiện bug khác.
nói sẽ gửi tôi một NPC soái ca cắt đuôi nam chính, cuối lại gửi nhầm bản chính lên giường tôi…
Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa.
Tôi lập tức kéo Họa Chiêu dậy: “Anh mau đi đi.”
Họa Chiêu kéo lỏng cà vạt rối loạn trên cổ: “ như xưa, dùng là vứt.”
“Anh lẩm bẩm cái gì đấy?”
Tôi cảnh giác.
Anh ta cửa phòng, nhìn tôi từ trên xuống, mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp.
Dây thần kinh tôi căng như dây đàn.
Lỡ NPC kia mà bất ngờ đụng mặt Họa Chiêu thì liệu có đánh nhau không?
Tôi còn biết nó có sức mạnh gì.
Mà Họa Chiêu thì quá thông minh, chỉ mở miệng là lộ sơ hở.
“Em đang lo lắng ?”
Họa Chiêu đó, tôi càng bất an, anh ta càng thong dong.
“Sợ gian tình bị lộ, hay là sợ…”
Đột nhiên, mắt anh ta đổi sắc.
Anh ta đẩy tôi lùi vào phòng, xoay người đóng cửa cạch một tiếng, khóa trái.
“Anh làm gì vậy?!” Tôi kinh hãi hét lên, nhưng ngay sau đó miệng đã bị anh ta bịt lại.
Tiếng gõ cửa lại vang lên từ bên ngoài.
“Vợ ơi, anh dỗ con gái rồi.”
Giọng người đàn ông ngoài cửa dịu dàng.
“Ưm…”
Tôi giãy giụa, ậm ừ đáp lại nhưng gối đã bị Họa Chiêu đè xuống, hai tay bị anh ta ép chặt lên đỉnh .
Không nhúc nhích nổi.
“Vợ , anh dỗ con gái rồi đó, tối nay vợ có thể thưởng anh một chút không?”
Giọng anh ta dính đầy mật ngọt, tình thân thiết: “Anh vợ ru anh ngủ.”
Tôi nghe đã thấy tim toát.
Nếu NPC đó biết Họa Chiêu trong phòng mà còn tình nói như vậy thì phải đang đẩy tôi xuống hố sao?!
Quả nhiên.
Toàn thân Họa Chiêu như bị màn đêm đen đặc bao phủ, oán khí dày đặc sắc mặt anh ta gần như không còn rõ nữa.
“Họa Chiêu, anh bình tĩnh lại đi…”
Tôi nhỏ giọng dỗ dành: “Chúng ta đã chia tay bốn năm rồi, anh cũng có vợ con rồi còn gì, đừng phạm sai lầm nguyên tắc nữa, được không?”
Tôi nói lách người, chui ra khỏi vòng tay anh ta.
“Thẩm Thi Thi…”
Đường viền cằm anh ta căng chặt: “Không, giờ nên gọi là… Lê Xuân Hoa.”
“Ờ, gọi sao cũng được, tùy anh.” Tôi nặn ra nụ cười gượng gạo.
“Em thậm chí đổi cả tên.” Bàn tay mát lướt lên mặt tôi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét gương mặt: “Còn chỉnh sửa cả gương mặt này, chỉ trốn tránh anh sao? Anh thật sự… em ghê tởm đến vậy sao?”
Trong bốn năm qua, tôi vô số lần tưởng tượng cảnh Họa Chiêu tỉnh lại và phát hiện tôi bỏ đi không lời từ biệt.
Giận dữ, oán hận, đau đớn, dửng dưng, hoặc thèm quan tâm, tôi đều nghĩ đến.
Chỉ duy nhất không nghĩ đến… là dáng vẻ uất ức như bây giờ.
Nhưng Họa Chiêu, tôi… rốt cuộc không phải là nữ chính của anh.
Tôi đẩy anh ta ra nhưng lại bị ép ngược trở lại vào cánh cửa.
“Ư ư!”
Cái đồ điên Họa Chiêu này.
Vậy mà lại cà vạt bịt miệng tôi.
Qua lớp vải mềm mượt ấy, anh ta hôn tôi đầy thô bạo.
“Vợ ? Em ổn chứ?” Giọng bên ngoài lại vang lên.
Tôi hoàn toàn không thể mở miệng.
Bị Họa Chiêu ép vào cánh cửa gỗ, cách đối phương chỉ một lớp mỏng manh, anh ta… chút chút một đoạt tôi.
Cảm giác nhục nhã tột cả người tôi toát mồ hôi , run lẩy bẩy như lá.
Cuối , tôi gần như bất tỉnh, mềm oặt trong tay Họa Chiêu mới không gục ngay dưới cửa.
Anh ta bật cười khẽ, dường như rất hài lòng phản ứng của tôi.
Cuối cũng chịu tháo cà vạt đang bịt chặt miệng tôi ra, thậm chí còn dùng chính nó lau sạch thứ dịch trơn ướt dính bên khóe môi tôi.
Mảnh vải lụa ấy hiện một vết ướt sậm màu rõ ràng, tôi xấu hổ đến mức chỉ cụp cả mười ngón chân lại.
Họa Chiêu lại cẩn thận gấp nó, nhét vào túi áo.
Anh ta còn “tận tình” vuốt lại mép váy ngủ đã bị tôi giật lên quá cao, ghé sát tai tôi thì thầm: “Phản ứng người cũ như thế… có hợp lý không?”
Tôi nghiến răng, bật cười gằn: “Còn mạnh hơn mấy món đồ chơi một chút đấy.”
Tôi thật sự rất ghét thân thể này… ghét cái cách nó phản ứng lý anh ta một cách bản năng.
Tôi chỉ vào cửa sổ: “Anh có thể nhảy cửa sổ đi được không? Tôi không chồng tôi hiểu lầm.”
“Hiểu lầm ?” Anh ta cong môi cười, vượt qua tôi.
“Cô Lê này, giữa chúng ta… có gì hiểu lầm sao?”
Rồi anh ta dứt khoát mở toang cửa phòng.
8
Quả nhiên.
Da mặt đủ dày thì thiên hạ vô địch.
mở cửa ra, “chồng tôi” đang ngay mặt.
Đó là một thanh niên dịu dàng, trắng trẻo, hoàn toàn đối lập con mãnh thú sau lưng tôi.
Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong, nhìn thấy một người đàn ông sống sờ sờ lại còn bước ra từ phòng tôi thì cũng chỉ thản nhiên hỏi: “Vợ , em đang tiếp khách ?”
Tôi gật .
Anh ấy liếc qua cổ tôi: “Quả nhiên là độc, cắn sưng cả lên rồi.”
này không phải bình thường.
“Lát nữa anh bôi thuốc em.”
Anh ấy dịu dàng nói.
“ đúng rồi, bạn em tên gì vậy?”
Từ lúc thấy “chồng tôi”, Họa Chiêu im lặng không nói một lời.
Như một ngọn núi đen khổng lồ lặng lẽ sau lưng tôi.
Giờ anh ta chỉ hơi nhướng mày, nhạt nói: “Họa Chiêu.”
“Chào anh, lần gặp mặt, tôi là Vệ Thừa.”
May mà Họa Chiêu chủ động hỏi, nếu tôi giới thiệu thì đã bại lộ rồi.
Giờ tôi mới biết, thì ra “chồng tôi” tên là Vệ Thừa.
Nếu như Họa Chiêu là núi thì NPC đẹp trai mà hệ thống gửi lại giống nước.
Hai người cạnh nhau, nét mặt có ba bốn phần tương tự.
Nói sao nhỉ…
Cũng giống như Họa Chiêu hồi lần tôi gặp anh ta.
Còn giờ, Họa Chiêu đã không còn vẻ non nớt của thời đại học.
Anh ta đang nắm giữ mệnh của cả tập đoàn Họa thị, mỗi quyết định của anh ta đều ảnh hưởng đến hàng ngàn gia đình.
cử chỉ đều toát ra khí chất trầm ổn của người vị trí cao.
Rõ ràng…
Họa Chiêu cũng nhận ra Vệ Thừa có vài phần giống mình.
Lúc rời khỏi phòng, anh ta ý đi chậm lại, bước sau tôi nửa bước, khẽ cười trêu: “Thi Thi, khẩu vị của em từ đến nay không đổi nhỉ.”
Lòng bàn tay nóng rực từ phía sau lặng lẽ lướt xuống, ấn nhẹ trên cột sống tôi.
“Em thích kiểu chó như anh, hay là thích kiểu chó giống anh?”
Tôi nổi hết cả da gà.
Chỉ nghĩ việc cái “con chó tên Họa Chiêu” nãy làm gì tôi…
Tức khắc đỏ mặt bốc hỏa.
Tôi dẫm mạnh một cú lên đôi giày da bóng loáng của anh ta.
“Tôi thích huấn luyện chó.”
9
Vệ Thừa không chỉ biết điều, “không hỏi điều không nên hỏi” mà còn là người giỏi việc nhà.
Anh ấy đưa tôi cái tạp dề một cách rất tự nhiên.
Tôi còn đang ngơ ngác, anh ấy đã xoay lưng lại.
May là tôi không ngốc, hiểu ý ngay lập tức, ngoan ngoãn bước giúp anh ấy buộc dây phía sau.
“Cảm ơn vợ .”
mắt u ám từ phía sau lưng tôi như thiêu như đốt, tưởng chừng xuyên thủng cả người.
Vệ Thừa bận rộn trong bếp, thao tác gọn gàng linh hoạt.
Một vài dụng cụ nhà bếp mua từ đời nào tôi còn nhớ mình đâu, vậy mà anh ấy đều tìm ra được.
Như thể anh ấy là chủ nhân căn bếp này, người thường xuyên lui .
Nếu không phải Họa Chiêu luôn đó theo dõi, có khi tôi đã vỗ tay khen ngợi NPC rồi.
Vệ Thừa nhanh chóng làm salad và sandwich đơn giản, còn hâm nóng một cốc sữa tôi.
Họa Chiêu giật cốc trong tay tôi.
“Chắc hai người cưới chưa bao lâu nhỉ? Cô ấy không dung nạp được lactose, chồng cô ấy không biết sao?”
Tôi toát mồ hôi .
Vệ Thừa nhẹ nhàng vuốt tóc mai tôi: “Đây là sữa yến mạch mà. Sao tôi có thể quên được, em uống sữa thường sẽ bị đau bụng mà.”
Họa Chiêu: …
Tôi: …
Hệ thống, người cậu cử quá xuất sắc rồi đấy.
Có vẻ Họa Chiêu không tin Vệ Thừa thật sự là “chồng tôi”, trong lúc nói chuyện liên tục gài bẫy, thử xem anh ấy hiểu tôi đến mức nào.
Họa Chiêu: “Nhà không lắp đèn ngủ ? Cô ấy bị quáng gà mà.”
Vệ Thừa: “Cô ấy đi đâu tôi cũng đi , tôi chính là đèn ngủ của cô ấy.”
Họa Chiêu: “Vậy anh… sáng ghê nhỉ.”
Tôi: …
Họa Chiêu: “Sắp là nhật cô ấy rồi, không biết anh chuẩn bị quà gì?”
rồi.
Đây là câu hỏi “tử thần”.
Lúc tôi còn bên Họa Chiêu, vì chuyện nhật mà cãi nhau to.
Anh ta là người lý trí đến cực đoan, luôn cân nhắc thiệt hơn.
nhật tôi trùng ngày lễ lớn, anh ta đề nghị ăn mừng hoặc sau.
Nhưng tôi là kiểu người theo chủ nghĩa “nghi lễ”.
Tôi tiệc linh đình, chỉ anh ta bên tôi hôm ấy là đủ.
Sau này, hai chúng tôi thỏa hiệp: Ngày thì tách riêng, nhưng vào đúng ngày đó, anh ta phải có mặt.
Vệ Thừa mím môi cười, nắm tay tôi đặt trên bàn, hơi ngại ngùng nói: “Tôi chưa nghĩ ra, nhưng ngày hôm đó nhất định sẽ dành thời gian cô ấy.”
Họa Chiêu như bị sét đánh, mắt dán chặt vào hai bàn tay đang đan chặt nhau.
sáng trong mắt anh ta dần tắt.
Tôi biết, Vệ Thừa trả lời trơn tru như vậy là nhờ hệ thống “buff” .
lời anh ấy nói đều đâm thẳng vào điểm yếu của Họa Chiêu.
Tôi nhìn anh ta từ nghi ngờ, khinh thường, rồi đến sững sờ, phẫn nộ, cuối chỉ còn lại thất vọng ngập tràn.
Nhưng tôi không thể mềm lòng.
Anh ta đã có gia đình nữ chính rồi.
Tôi đã con mình ra không có cha, không thể lại bé có một tấm gương lệch lạc về “tình ”.
“Con gái!”