Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Nguyên Nguyên ôm con thỏ bông, mắt lim dim bước ra.

ngoan, sao lại thức rồi?”

Tôi bế con lên.

“Không mang vớ, chân lạnh không đó?”

Con dụi mặt vào vai tôi, nhìn hai người đàn ông trong phòng khách.

Tệ rồi.

Con chưa từng gặp Thừa, mở miệng phải

“Chú ơi?”

“Đúng rồi.” Tôi thở phào.

May mà con luôn gọi đàn ông lạ là “chú”.

Một tiếng “chú” khiến mặt Họa Chiêu càng thêm đen kịt.

Tôi có một linh cảm mãnh liệt, nếu Nguyên Nguyên mà lỡ miệng gọi Thừa là “ba” ngay trước mặt anh ta…

Họa Chiêu phát điên tại chỗ.

Cuối cùng, Họa Chiêu vung tay, rời trong lặng lẽ.

Tôi dỗ con ngủ lại rồi quay sang nhìn Thừa.

Anh vắt chân dài, nhàn nhã châm một điếu thuốc.

“Tôi nói rồi, hút thuốc phải ra ngoài,  Nguyên Nguyên ghét mùi thuốc.”

Anh dập tắt điếu thuốc, nhướng mày cười: “Sao? Tôi có đạt không?”

Tôi: “Cũng được.”

Thừa: “Mặt thằng người yêu cũ của cô đen hơn đáy nồi trong bếp luôn.”

Tôi: “Sao anh nhận nhiệm vụ quái gở vậy?”

Thừa: “Hệ thống thưởng điểm cao mà. Nhiệm vụ được gấp 10 lần điểm thường. Tôi còn phải đấu thầu mới nhận được đấy.”

Tôi: ?

Anh sờ sờ gương mặt mình: “Dựa vào mặt nè. Với lại…”

Anh đột ngột tiến lại gần, cúi người, chắn phía trên tôi: “Người được phục vụ lại trúng gu tôi.”

Tôi chỉ tay ra phía anh : “Nhìn tường , thấy gì không?”

Thừa nghiêng đầu: “Đai đen taekwondo?”

“Tốt nhất không làm nhiệm vụ thì đừng tới gần tôi và con tôi.”

Tôi lạnh .

Những qua tôi một mình nuôi con xinh hoa ngọc nên đã học đủ các kỹ năng phòng thân.

Taekwondo, Muay Thái, Vịnh Xuân…

gì học được tôi đều học.

Tôi lập tức cảnh cáo hệ thống: “Hôm nay vì kịch mà để NPC làm con tôi tỉnh dậy giữa đêm.

Tôi cảnh cáo, lần mà còn thế nữa, tôi cho nổ hệ thống rác rưởi !”

Hệ thống lạnh tanh trả lời: [Nếu cần thiết, chúng tôi có thể sắp xếp thuốc ngủ hoặc tiêm thuốc an thần cho trẻ.]

Tôi: Cậu điên rồi à?!

Con còn nhỏ thế kia mà!

Hệ thống: Vậy thì sao?

Miễn là không hưởng đến tiến trình cốt truyện.

Toàn thân tôi lạnh toát.

Tôi chợt nhận ra, hệ thống vô tình, coi vạn vật rơm rác.

Chúng tôi qua chỉ là quân cờ trong trò chơi của nó, bất cứ cũng có thể bị hy sinh.

Tôi sắp xếp cho Thừa tạm thời ngủ phòng khách.

Nằm lại lên giường thì đã là 3 giờ sáng.

Tôi sờ dưới gối, thấy có thứ gì đó không thuộc về mình.

Là nhẫn cưới…

Của Họa Chiêu và Tô Tô.

10

Đêm lạnh nước.

Trong lòng bàn tay tôi là một nhẫn trơn đã bị tôi ủ ấm.

Mặt trong khắc dòng chữ: Zhao X SS.

Bốn trước, tôi cũng từng có một nhẫn giống vậy, do chính tay Họa Chiêu làm.

Chỉ là… tôi đã lạnh lùng vứt bỏ nó.

Thật ra, trước cả khi anh ta chính thức cầu hôn, tôi đã biết anh ta đang âm thầm chuẩn bị mọi thứ.

hệ thống đã phát thông báo rút lui, liên tục giục tôi phải hành động.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta tràn đầy mong đợi, bận trước lo .

đó… đành phải tung ra “đòn chí mạng”.

Họa Chiêu là người ngoài lạnh trong nóng, tưởng chừng hờ hững lại giấu nổi điều gì.

Rất nhiều người cho rằng chúng tôi không xứng đôi, thế là anh ta cố gắng mời tất cả những ai quen biết tôi đến dự.

Anh ta tay làm cặp nhẫn đôi, còn mình cắt ghép video ghi lại toàn bộ hành trình yêu nhau của hai đứa.

Phần lớn và clip đều là do tôi níu kéo anh ta chụp chung, không hiểu anh ta dùng cách mà sao lưu được cả album bí mật trong máy tôi.

Là người sinh ra trong hào môn, tính Họa Chiêu vốn lạnh nhạt.

Cho dù cơ thể nóng bừng đến mấy, ánh mắt sâu thẳm kia luôn giữ sự tỉnh táo.

Gia đình anh ta vốn lạnh lẽo, anh ta lại khao khát có được một mái ấm nhỏ của riêng mình.

Vì muốn cưới tôi, Họa Chiêu đã từ chối cuộc hôn nhân thương mại do gia đình sắp đặt từ rất sớm.

đó anh ta khởi nghiệp, mở công ty riêng, hoàn toàn không nhận bất cứ hỗ trợ từ họ Họa.

Người ngoài không biết, cứ nghĩ anh ta lấy được vốn đầu tư là nhờ danh tiếng họ Họa.

hay, tất cả đều là do anh ta và đội ngũ của mình thức đêm cật lực từng ngày, nghiên cứu sáng chế mà ra.

Thế , người những làm ngơ trước nỗ lực của anh ta, còn cười nhạt mỉa mai vài câu: “Làm thiếu gia sướng, mở công ty thôi mà, vạch đích đã cao hơn người ta cả đoạn.”

Tôi thay anh ta thấy tủi, còn đau hơn cả khi bị mỉa mai chính mình.

Anh ta chưa bao giờ than vãn.

Chỉ là mỗi lần mệt mỏi đến kiệt sức thì ôm tôi thật chặt, thì thầm: “ con, mau sạc năng lượng cho anh chút .”

Tôi tham lam ôm lại, chỉ ước có thể khắc ghi từng tấc trên cơ thể anh ta.

Vì anh ta không thuộc về tôi nên những ôm … tôi chỉ có thể trộm mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, gối tôi đã ướt đẫm.

Điện thoại rung lên trong bóng tối.

Là Họa Chiêu.

Anh ta hỏi: [ nhẫn anh để ở chỗ em đúng không?]

Tôi nhắn lại: [Ừ, mai tôi gửi cho.]

[Em rảnh không? Có thể mang qua giúp anh được không?]

Tôi vừa định từ chối thì anh ta lại nhắn tiếp: [ nhẫn đó rất quan trọng với anh. Làm ơn đấy.]

Tôi thở dài.

Nhớ lại chuyện tôi từng làm mất nhẫn đầu tiên của anh… thôi thì đồng ý vậy.

[Được. Gửi ở đâu?]

Tôi đứng trước gương thay đồ thì bị hệ thống lạnh nhạt mỉa mai: [Cô đừng nói… tưởng anh ta cố tình để lại nhẫn để được gặp cô nhé?]

[Đừng quên, anh ta cưng chiều Tô Tô cỡ .]

[Biết đâu gọi cô qua là để trả thù chuyện tối qua.]

[Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý .]

Tôi đương nhiên biết, Họa Chiêu sủng chính đến mức .

Thật ra mấy nay Tô Tô hoạt động trên màn .

Chỉ tiếc xuất quá tệ, mãi không nổi dù Họa Chiêu đổ tiền nước.

Cũng sao cả.

Giờ Họa Chiêu đã là ông chủ lớn, muốn nâng ai lên thì người đó sáng.

Anh ta vì bạch nguyệt quang mà mở studio riêng, bỏ tiền mời hẳn quản lý top đầu về dẫn dắt.

Tô Tô muốn lấy giải dở? Không vấn đề.

Họa Chiêu mời biên kịch hàng đầu viết riêng kịch đo ni đóng giày theo đúng tính cách thật của cô ta.

thân mình… thì còn cần kỹ năng gì nữa đâu?

Thế mà đến vậy, Tô Tô bị khui ra chuyện thường xuyên phá game, cười phá cảnh quay.

Đốt cả đống tiền, cuối cùng cũng chỉ moi được một giải thưởng nước lèo.

Nhiều cư dân mạng chỉ trích họ Họa, nói tư cưỡng bức gu thẩm mỹ của khán giả, còn đào cả info cá nhân Họa Chiêu ra để công kích.

anh ta dửng dưng, tiếp tục đổ tiền.

Bảo sao hôm trước thằng nhóc anh ta mới ngạo nghễ vậy, cứ gào lên: “Cô biết mẹ tôi là ai không hả!”

Một minh tinh được cả núi vàng bạc dựng nên.

Một chính được cưng chiều tận trời.

Tôi nói với hệ thống: “Nếu các người đã sợ tôi và anh ta tái hợp đến vậy thì đừng có đưa anh ta đến gần tôi.”

Hệ thống lại nói, bây giờ lỗi đã phát sinh thì phải sửa lỗi.

[ đầu nam chính với cô chỉ là không cam lòng. giờ biết cô “mang thai bỏ trốn”, lại còn có con thì tâm lý anh ta đã thay đổi.]

[Vì hành vi vi phạm kịch của cô, khiến cho anh ta và chính nảy sinh khoảng cách.]

[Cô phải sửa lại sai lầm , để Họa Chiêu hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đó.]

Tôi siết chặt nắm tay.

“Vậy nếu tôi không chịu thì sao?”

Bốn trước, tôi đã nhẫn nhịn một lần rồi.

tay tổn thương anh ta, dằn vặt anh ta, để người si tình dập tắt hết yêu thương.

Hệ thống im lặng vài giây rồi nói vô cảm lạnh băng vang lên: [Nếu bug hưởng đến mạch truyện chính, hệ thống khởi động lại toàn bộ cốt truyện.]

“Tái khởi động kiểu gì?”

[Khiến anh ta, hoặc con cô, gặp phải một vài… “sự cố”. Biến số bị loại bỏ, mọi thứ quay lại ban đầu.]

Tôi siết chặt tay đến phát run.

11

Địa chỉ Họa Chiêu gửi nằm gần một phim trường.

Đúng có một người bạn làm đạo cầu cứu gấp, nhờ tôi cho Nguyên Nguyên đóng vai khách mời.

viên nhí ban đầu được mời bất ngờ đổ bệnh.

Con tôi vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn, ai trong đoàn cũng quý con .

Tôi giao con cho người bạn đáng tin cậy trông hộ, còn mình thì một mình gặp Họa Chiêu.

Dù sao cũng đã định sẵn là chia xa, tôi không muốn để con với ba nó nảy sinh thứ tình cảm không cần thiết.

Họa Chiêu ngồi trong một xe RV hạng sang.

Trời hè nắng gắt, trong xe lại bật điều hòa cực thấp.

Tôi rùng mình một , đặt nhẫn xuống bàn rồi định quay người rời .

Anh ta đột nhiên ném một xấp lên bàn.

Chỉ tay vào một tấm trong số đó, lạnh lẽo: “ em sinh con, anh ta không ở bên em.”

“Con học mẫu giáo, cũng chỉ có một mình em đưa đón.”

“Sinh nhật con, anh ta cũng không có mặt.”

“Em sốt, gắng gượng ra siêu thị mua đồ ăn.”

“Anh ta căn … chưa từng chăm sóc em và con.”

Tôi liếc qua đống rơi tán loạn dưới sàn.

Không biết Họa Chiêu làm sao mà thu thập được nhiều đến vậy.

Toàn là của tôi và Nguyên Nguyên suốt mấy qua.

Thừa mới xuất hiện mấy hôm trước, đương nhiên không có mặt trong đống .

“Họa Chiêu.”

Anh ta lạnh nói tiếp: “Anh ta không xứng làm cha dượng của con .”

“Không xứng?” Tôi cười lạnh, đứng từ trên nhìn xuống: “Vậy còn anh? Anh xứng chắc?”

“Cha ruột của nó còn làm được gì, tôi dựa vào đâu mà đòi hỏi một người bạn trai mới có thể làm được? Họa thiếu gia, anh lấy tư cách gì mà chỉ trích người khác?”

Cơn giận và nỗi uất nghẹn chôn sâu suốt mấy qua bị anh ta khơi lên, tôi bắt đầu không kiềm được lời lẽ.

“Phải rồi. Anh còn bận vung tiền cho Tô Tô, bận cùng cô ta sinh con, bận cưng chiều cậu ấm mình, tên tiểu bá vương đó…”

“Đủ rồi!”

Họa Chiêu quát lên, không chịu nổi nữa.

Tôi ngậm miệng.

Từ góc nhìn của Họa Chiêu, tôi chính là kẻ chanh chua, ích kỷ, ngang ngược.

Người lên giường với anh ta là tôi.

Đứa con là tôi ý sinh ra.

Lời cầu hôn là tôi từ chối.

Cũng chính tôi là người tay đẩy anh ta ra xa.

những ấm ức bị hệ thống điều khiển bấy lâu nay, khi tôi nhìn thấy cách bài trí ấm cúng trong xe RV , cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Đây là xe của Tô Tô.

Là Họa Chiêu chuẩn bị riêng cho cô ta.

Một , Họa Chiêu mở lời trước, khản đặc đến đáng sợ: “Em nói đúng. Là lỗi của anh… đã không chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.”

Tôi nhìn vết hằn nhẫn nhạt nhòa trên ngón áp út của anh ta.

Cuối cùng cố gắng giữ vững nói, buông một câu: “Con tôi nuôi được. Không liên quan đến anh. Mỗi người một cuộc sống. Chúc anh hạnh phúc.”

Họa Chiêu nhìn tôi chăm chú: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”

Tôi thở ra một hơi dài.

Đây chính là sự khác biệt giữa chính và phụ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương