Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Tăng Triết Nhiên dẫn tôi qua các tầng lầu một cách rất thành thạo, tôi đến một nơi giống như một studio cá nhân, hành lang uốn lượn đầy nghệ thuật, có thể thấy góc đều được chăm tỉ mỉ.
Cậu ấy có vẻ rất quen thuộc với nhân viên ở đây.
“Chính là cô ấy.”
Cậu ấy đặt tay lên vai tôi, hướng tôi về phía một người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi nghiêng trên ghế sofa.
Người phụ nữ đút tay vào túi nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi ghét ánh mắt soi mói đó, nên khẽ lùi lại.
Cô ấy cười.
“Chẳng trách cậu lại tốn nhiều công sức đến thế, cô bé này quả thật rất xinh đẹp.”
Cô ấy bước tới, nắm lấy tay tôi và ấn tôi ngồi xuống chiếc bàn trang điểm với chiếc gương , tôi mới nhận ra, cô ấy định trang điểm cho tôi.
Đến giữa chừng, cô ấy đột nhiên nói khẽ bên tai tôi:
“Tôi không muốn kéo đuôi mắt của cô lên, nếu không thì cô sẽ càng giống người đó.”
Người đó.
Có vẻ như tất cả những thay đổi trong xúc của Tăng Triết Nhiên đều người đó.
“Tuy nhiên, khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, dù ngũ quan rất giống.”
“Người đó là ?”
“An Minh Vũ.”
“An Minh Vũ?”
“Haha, Tăng Triết Nhiên chưa nói với cô sao? Cũng phải, mỗi khi nhắc đến tên người này là cậu ta đều nổi điên.”
“……”
Thực ra, tôi đã sớm có linh rằng Tăng Triết Nhiên coi tôi là đó, nhưng khi người khác nói ra, tim tôi vẫn bị kéo đau một .
“Đừng buồn mà, muốn lấy cậu chủ Tăng thì các cô gái xếp hàng từ đây đến tận cuối phố đấy. Làm người thay thế cũng không tệ .”
“Tôi không có…”
Tăng Triết Nhiên từ ngoài bước vào, tôi lập tức im bặt. Cậu ấy mang theo mấy túi giấy, người phụ nữ hỏi đó là gì.
“Quần áo, tôi không biết chị thích loại nào nên mua nhiều một .”
Mấy câu sau là nói với tôi.
“Tôi…”
Những chiếc túi giấy này có vẻ đắt tiền.
“Hừm, toàn là màu trắng, lại cùng một phong cách. chị đi, chiếc này thì sao?”
Người phụ nữ tóc ngắn đã chọn một chiếc váy trắng tinh đưa cho tôi, còn sang trọng hơn kỳ bộ nào tôi mặc trong tiệc tốt nghiệp hay dạ hội.
Tăng Triết Nhiên không có phản ứng gì, chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc váy trắng.
Khi tôi thay đồ xong bước ra, mắt cậu ấy sáng lên một , rồi nhanh chóng trở nên u ám.
“Đi thôi.”
Cậu ấy đưa tay ra với tôi.
22
Đó là đám cưới khiến tôi choáng ngợp nhất mà tôi tham dự.
Một trong những nhà thờ nhất thành phố tổ chức hôn lễ, những chiếc xe sang nối đuôi nhau như dòng chảy ánh sáng, ánh đèn lấp lánh. Tôi thậm chí còn nhận ra một vài gương quen thuộc thường thấy trên truyền hình trong đám đông.
Tôi khoác tay Tăng Triết Nhiên, cậu ấy căng thẳng đến mức cứng đờ, nhất là khi người phục vụ nhận lấy thiệp mời rồi nói: “Mời người thân bên cô dâu An Minh Vũ qua đây.”
Cậu ấy chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết người phục vụ đó.
Toàn bộ khung cảnh được bày trí đầy xa . đây tôi kim cương, vàng bạc đính đầy lên mọi thứ là quá sến, nhưng giờ mới nhận ra rằng, chủ nhân chỉ muốn thấy được quyền lực của họ mà thôi.
Tôi và Tăng Triết Nhiên đứng một khay bánh ngọt, tôi đang tự hỏi liệu món bánh Black Forest lần này có ngon hơn lần không, còn cậu ấy thì chắc chắn không đến chuyện đó.
“Đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy.”
Cậu ấy đột nhiên nhẹ nhàng nói.
“Hừm, không ngờ lần gặp lại lại là thế này…”
Cậu ấy lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không rõ.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, tôi có thể nhận được nhịp thở của người bên cạnh ngưng lại, cho đến khi ánh đèn rọi xuống lối đi , và rể xuất hiện. Tôi mới hiểu tại sao cậu ấy lại tức giận đến .
rể là một ông già mặc vest, yếu ớt và bệnh tật.
Tăng Triết Nhiên dường như đang run rẩy.
Nếu cậu ấy có thể cướp cô ấy về, thì đã không ngồi đây nghiến răng nghiến lợi thế này.
“Đi thôi, Tăng Triết Nhiên.”
Tôi kéo nhẹ vạt áo cậu ấy.
“Gì cơ?”
Cậu ấy quay lại nhìn tôi, ánh đèn mờ mờ, nhưng tôi vẫn có thể thấy đôi mắt cậu ấy lấp lánh.
Trong ánh sáng chập chờn, ánh mắt cậu ấy thất vọng đến mức như muốn tan biến.
“Nếu không muốn xem, thì đừng xem , đi thôi.”
Cậu ấy đứng đó ngây người nhìn tôi.
Tôi kéo cậu ấy một lần , cậu ấy không nhúc nhích, nhưng lần thứ hai, cậu ấy đã bước theo tôi.
Ánh mắt của mọi người dường như đều tập trung vào cô dâu đang chậm rãi bước ra, lặng lẽ và thanh thoát, còn tôi bước qua giữa những bức tượng thiên thần, ngược hướng lại.
Tôi liếc nhìn vài lần, cô dâu mang mạng che , tôi không thể nhìn rõ.
Giọng của Tăng Triết Nhiên khàn đặc lạ lùng.
“Chị biết sao hôm nay tôi muốn tìm chị không?”
“Tôi chỉ muốn cho cô ấy thấy rằng không có cô ấy tôi vẫn ổn.”
“Nhưng, tôi rất giống cô ấy, phải không?”
Ra khỏi nhà thờ, tôi chẳng biết đi , chỉ biết theo cơn gió kéo cậu ấy đi.
Những ánh đèn lấp lánh trải khắp thành phố, qua con đường , dưới đài phun nước được quanh bởi tượng thiên thần, trăng khổng lồ phản chiếu trên dòng lấp lánh.
“Điều này chẳng phải chỉ chứng minh rằng, cậu không thể sống thiếu cô ấy sao?”
Cậu ấy im lặng.
Dọc bờ lác đác vài quán nướng, vừa mới tham dự một buổi tiệc xa , giờ đây hơi thở bình dị của cuộc sống như đổ đầy ánh sáng pháo vào đêm.
Tôi gọi chủ quán lấy hai chai bia.
Chạm miệng chai vào nhau, nước vẫn rì rào không ngừng.
“Tôi lại trốn chạy rồi.” Cậu ấy khẽ nói.
23
Làn gió hè lướt qua nhẹ nhàng, tôi và cậu ấy dựa vào lan can, tàu thuyền lướt qua từ bên này đến bên kia, chẳng có gì xem.
“Tăng Triết Nhiên, việc cậu coi tôi là người thay thế cho người cậu thích thật sự rất kinh tởm.”
Có vẻ cậu ấy ngạc nhiên lời nói thẳng thừng của tôi, sững người lại.
“Bây giờ xin lỗi cũng chẳng có ích gì.”
Cùng tôi nhìn về phía trăng phản chiếu trên .
“Xin lỗi chị, việc tiếp cận chị là điều tôi đã suy tính từ lâu, nhưng ngay từ cái nhìn tiên, tôi đã không thể kiểm soát được việc muốn đến gần chị.”
“Tôi… không thể diễn tả được giác của mình đối với chị. Tôi thừa nhận mình không thể tách biệt chị với cô ấy, nhưng tình tôi dành cho chị, tôi không thể phủ nhận.”
“Chị ?”
Thấy tôi không phản ứng, cậu ấy lại gọi tôi một .
“Đó là thích ư?”
Tôi nắm chặt chai bia trong tay, lẩm bẩm.
Cơn gió ven thổi qua, như chẳng biết sẽ cuốn tôi đến .
Tôi không hiểu được giác đau âm ỉ trong lòng bắt nguồn từ , nó dần len lỏi, xoay vần rồi trùm lấy tôi.
Nhưng hôm nay, cách mà Tăng Triết Nhiên cư xử khiến tôi vô cùng phiền lòng.
Chẳng qua tôi nhìn thấy chính mình trong cậu ấy – một người mơ hồ và cố chấp, đắm chìm trong ánh sáng mà một người khác mang lại, rồi không thể tìm được lối thoát.
Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Hôm đó, khi tôi kéo Tăng Triết Nhiên đi, tôi biết mình đã quá đủ rồi.
“Thức tỉnh đi.”
Tôi nói với cậu ấy.
“Cô ấy thà lấy một ông già bệnh tật còn hơn lấy cậu, điều đó nói lên điều gì?”
“Chỉ là tiền bạc, địa vị, hoặc một đó, luôn có điều quan trọng hơn cậu.”
Lộ Hoài đồng ý chia tay với tôi hôm đó cũng chứng tỏ điều gì chứ?
Chẳng qua là, tôi không quan trọng đến .
Đó là điều mà tôi đã nhận ra.
Tôi đã đứng đó, ngước nhìn Lộ Hoài, suốt bốn năm.
Cuối cùng, tôi không còn biết là điểm tốt và xấu của anh ta . Anh ta đã in sâu vào ký ức của tôi rồi.
Những ngày gần đây, tôi luôn cố quên anh, nhưng rồi tôi nhận ra, sự cố chấp của tôi trong việc quên anh cũng chẳng khác gì việc Tăng Triết Nhiên mang một “bản sao” đến dự đám cưới của người yêu cũ.
Tăng Triết Nhiên im lặng rất lâu.
Người phụ nữ tóc ngắn làm kiểu cho tôi nói rằng chỉ cần nhắc đến cái tên đó là cậu ấy sẽ phát điên, tôi đã cậu ấy sẽ nổi giận với tôi.
Nhưng cậu ấy rất yên lặng. Hôm nay, trăng thật đẹp, như dải ngân hà rải khắp đôi mắt cậu. Lần này, cậu nhìn tôi, không còn qua hình bóng của một khác.
“Tôi biết.” Cậu nói.
“Nhưng quên một người rất khó.”
Đúng .
Vạn vật trên đời không ngoài sinh trụ dị diệt, chính thế mà ta mãi theo đuổi, mãi mắc kẹt, tự giày vò mình trong những điều nhỏ bé.
Có những người, biết rõ điều đó, nhưng lại không muốn bước ra.
“ thì đừng quên .”
trăng trên cao sáng rực nhưng trống rỗng, phản chiếu trên dòng gợn sóng, tôi nhẹ nhàng nói.
nó ở lại đó, rồi sẽ có một ngày, khi nhớ lại quãng thời gian đó, nó sẽ không còn đau thấu tim gan, không còn day dứt không yên.
Cậu sẽ chợt nhớ lại cái ôm của anh ấy vào mùa hè năm đó, ve kêu râm ran, nó chỉ đơn giản là đẹp đẽ và tiếc nuối.
24
Sau đó, Tăng Triết Nhiên nghỉ việc.
lại thì cũng thật trùng hợp, ngày cậu ấy vào công ty, tôi chưa nói về kỳ sự thay đổi nào ở phòng nhân sự.
BOSS đối xử với cậu ấy cũng rất mơ hồ, gia đình cậu ở Giang Châu có tiềm lực , có lẽ giờ đây cậu ấy chuẩn bị về kế thừa sự nghiệp gia đình rồi.
Căn nhà bên cạnh cũng trống không, thật sự trống rỗng, tất cả nội thất vẫn y nguyên, nhưng cậu ấy chưa giờ quay lại.
Cuộc sống của tôi vẫn nhàm chán như .
Thỉnh thoảng nhìn vào chỗ trống bên cạnh, tôi lại nhớ về cậu thanh niên hay cười nói vui vẻ, nhớ về màn pháo rực rỡ đêm hôm đó, như một ngôi sao băng vụt qua.
Tôi đã quay lại công viên giải trí ấy một lần , mới biết rằng đó là khu vực tư nhân, cả một ngọn đồi bị trọn.
ta không thể xóa sạch dấu vết của những người xuất hiện trong cuộc đời mình, cũng không thể phủ nhận rằng họ đã khiến ta xúc động sâu sắc.
kể với mục đích gì, kể kết cục có đau thương hay không.
Bởi , cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Năm tiên Tăng Triết Nhiên rời đi, là năm thứ ba tôi tốt nghiệp đại học, một sự việc ngờ đã xảy ra.
Tôi được “minh oan”.
Thực ra, khi đó tôi không có nhiều nói, việc những chuyện cũ kỹ như thế được làm sáng tỏ là rất khó.
Tôi cũng mơ hồ biết đã giúp mình, nhà tài trợ nhất đến từ Giang Châu, và những tài liệu liên quan chỉ có tôi và Tăng Triết Nhiên biết.
Ngoài chuyện này ra, danh của tôi còn được cải thiện nhờ sự lên của các thầy cô giáo ở trường.
Họ đã cùng đứng ra làm chứng cho tôi, thậm chí kéo cả cô gái vu khống tôi ra xin lỗi. đã đứng sau thúc đẩy việc này, tôi cũng đoán được.
Nhưng tôi đã quen với việc ép mình không đến cái tên đó .
Một lần, tôi tụ họp với cô thân thời đại học, khi rượu ngà ngà say, cô ấy lờ mờ nói với tôi rằng, khi tôi bị vu khống, Lộ Hoài đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều.
Một người của anh ta đã lỡ miệng gọi tôi là kẻ đạo văn, và anh ta thậm chí đã cắt đứt quan hệ với người đó.
“Hồi đó, không phải cậu và Tăng Triết Nhiên rất thân sao, Lộ Hoài luôn tìm hiểu tin tức về cậu qua cậu ta, nhưng anh ấy lại không chịu nói thẳng với cậu.”
“Anh ấy là đấy, quá kiêu hãnh, cậu hiểu không, anh ấy quá bướng bỉnh, không muốn cậu thấy anh ấy ghen tuông.”
“Cậu có thấy tiếc nuối không? Haha, giờ lại, tớ tự hỏi lúc đó liệu mình có nên nói cho cậu biết không, biết nếu tớ nói ra, thì hai người đã…”
Chai rượu cuối cùng cũng đã cạn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay có thể thấy vài ngôi sao, có cô đơn, có không trọn vẹn.
Đúng , không trọn vẹn, đã ra đi rồi thì không thể quay lại.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, xuân qua đông đến, mọi thứ thế mà trôi đi.
Sau đó, tôi kết hôn.
Những chim bồ câu trắng bay qua, tôi chưa giờ thấy mình trong bộ váy cưới đây, chuyên viên trang điểm cẩn thận đội khăn voan lên tôi, cô thân bước đến bên cạnh.
“A Duệ, tớ vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai lắm.”
“Cậu nhiêu tuổi rồi mà còn say mê trai đẹp thế.”
Tiểu Lục là cùng phòng tôi gặp sau này, tôi hợp nhau đến kỳ lạ, dần dần thân thiết với nhau.
“Nhưng tớ thấy anh ta có vấn đề, anh ta đặt một con thú bông rất trên ghế rồi bỏ đi.”
“……”
“Rõ ràng anh ấy mặc rất lịch sự, tớ còn tưởng cậu quen anh ta, nhưng anh ấy thế bỏ đi, cậu nói xem anh ta có nhầm người không?”
“……”
“A Duệ, A Duệ?”
“……”
Rồi, rồi thì, MC gọi tên tôi, tôi bước lên lối đi , bước về phía người tôi yêu, chuông nhà thờ vang lên, họ nói rể có thể hôn cô dâu rồi.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, con cá mập vẫn lặng lẽ nằm trên ghế.
“Đợi đấy, một ngày nào đó em kết hôn, rể không phải là anh, xem anh làm gì.”
“Thì anh và cá mập mỗi người cầm một khẩu AK47.”
“Rồi cướp em khỏi xe cưới.”
Hoàn