Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
con 6 của chồng tôi tôi, lừa đẩy con 3 của tôi ngăn đông tủ lạnh.
Tôi không ưa Phùng Huyên.
Từ khi “ông trời con” này tới, tôi nào gà bay chó sủa, loạn hết cả lên, không 1 yên bình.
Phùng Huyên năm nay 6 , lớn hơn con Đóa Đóa của chúng tôi 3 .
Nó cháu trai ruột của chồng tôi – Phùng Vũ Đình.
Hôm Phùng Huyên tới tôi, nó cả giày giẫm lên sô pha . Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở nó: “ cởi giày ra ”, nó liền ném ngay đôi giày liên tục hét mặt tôi:
“Ai cần bà quản. Đồ không đẻ. Đây tôi. Bà cút ”.
Tôi tránh đôi giày bị quăng tới, sững sờ tại chỗ.
Phùng Huyên 6 , ai dạy nó những lời này?
Nhất định có người nói năng bên cạnh nó nó học .
Tôi tức giận run rẩy toàn thân, Phùng Vũ Đình thấp giọng nói Phùng Huyên vài câu, rồi đẩy tôi phòng, an ủi: “Nó nhỏ. Từ từ rồi dạy sẽ tốt thôi”.
Tôi đang muốn mở lời nghe thấy tiếng Đóa Đóa khóc to.
Tôi Phùng Vũ Đình vội quay lại phòng khách.
Đóa Đóa đang ngồi trên mặt đất, váy công chúa bị bẩn 1 mảng lớn. Phùng Huyên đứng bên canh, đang giật tóc con búp bê bằng vải của con bé.
“Phùng Huyên, không giành đồ của em. Muốn cái gì nói cô ”. Tôi nỗ lực kiềm chế, cố gắng khiến giọng nói không trở nên gay gắt.
“Tôi 1 lúc rồi sẽ trả nó”. Phùng Huyên mím môi khinh thường nói.
Phùng Vũ Đình giúp 1 lời: “Trẻ con đến, nhìn cái gì mẻ, cứ để nó 1 lúc ”.
Tôi liếc nhìn Phùng Vũ Đình 1 cái, ôm Đóa Đóa phòng.
Phùng Huyên con trai, làm sao thích đồ con của Đóa Đóa. Người sáng suốt đều hiểu rõ, nó chỉ muốn giành đồ của con bé.
2 năm trước, Phùng Vũ Đình đề cập với tôi muốn Phùng Huyên làm con , tôi hoàn toàn phản đối.
Nhưng anh lại dùng 1 câu chặn đứng lời nói của tôi:
“ chỉ có Đóa Đóa con , em lại không thêm. Không cháu mình, chẳng nhẽ người ngoài à?”
Tôi mình đuối lý nên đành không nói nữa.
Thực ra, không phải tôi không thể nữa mà tôi không dám nữa.
Lúc Đóa Đóa lên 1 không nói chuyện. Tôi con khám, bác sĩ bảo con có bất thường về trí tuệ thể chất, so với những trẻ đồng lứa khác, phát triển về trí lực thể lực sẽ có chút chướng ngại.
Sau khi kết quả, Phùng Vũ Đình hút thuốc cả đêm hôm đó, tôi ôm con tôi khóc cạn nước mắt.
Sáng hôm sau, Phùng Vũ Đình ôm tôi nói: “Trịnh Vi, chúng lại 1 ”.
Tôi đẩy anh ra, lòng thất vọng đến cùng cực.
Bệnh của Đóa Đóa vừa phát hiện ra, Phùng Vũ Đình chưa nghĩ đến chuyện phải điều trị như thế nào, nghĩ đến 1 con khác.
Nếu thật sự có con khác, địa vị của Đóa Đóa như thế nào không cần nghĩ .
Tôi 9 tháng 10 khổ cực mang thai Đóa Đóa, coi nó như trái tim mình mà nâng niu. Phùng Vũ Đình có thể ruồng bỏ con bé, tôi không bao giờ.
Tôi quyết định chuyển , sang 1 công nhàn hạ nhiều thời gian hơn, mang Đóa Đóa khắp 4 phương 8 hướng tìm bác sĩ, tiền tiết kiệm dần dần bị cạn kiệt.
Phùng Vũ Đình cáu kỉnh với tôi. Ngay cả mẹ chồng tôi, mỗi lần tới , đều chỉ gà mắng chó khắp nơi .
Sau khi đổi công , lương của tôi giảm 1 nửa. Vật chất quyết định ý thức, vì vậy dần dần tiếng nói của tôi ở gia đình không có nhiều trọng lượng.
Dù vậy, để con có gia đình hoàn chỉnh, tôi sẵn sàng nhẫn nhịn bất kỳ uất ức nào.
Lúc Phùng Huyên, tôi vẫn có tâm lý ăn may, nghĩ rằng dù Phùng Huyên họ Phùng, nhưng không phải con đẻ của Phùng Vũ Đình, nên kiểu gì lòng anh vẫn vị trí Đóa Đóa của tôi.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi lầm to, đặc biệt sai lầm.