Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục tổ chức tiệc thôn, gọi là “Nghi thức nhận con nuôi”.
Sau đó, cứ mỗi cuối tuần, ta lại bọc bọc nhỏ quê, gọi là thăm “con trai”
Không Phùng Huyên, chi phí gia chị dâu, ta gánh vác.
Tôi dùng lương 1 mình mình, không để duy trì chi phí gia , còn phải tìm bác sĩ trị liệu Đóa Đóa.
Hai năm dài đằng đẵng trôi qua, coi như không có việc gì xảy .
đến gần đây, khi Phùng Huyên 6, phải học tiểu học,Phùng rằng quê trình độ giáo dục không tốt, đón nó đến chúng tôi.
Từ khi Phùng Huyên đến, chúng tôi rốt cuộc mất sự yên bình.
trường thì ẩu đả đánh nhau, còn học người ta thu phí bảo kê.
Vào siêu thị thích gì cứ tự tiện , không mua thì lăn đất ăn vạ.
thì càng sai khiến tôi gọi tới gọi lui nào nước đồ ăn, 1 ngày chọc Đóa Đóa khóc lượt.
Mới qua hôm, tôi đã kiệt quệ tinh thần lẫn sức lực, cực lực việc nhận nuôi nó là 1 sai lầm.
Phùng Huyên không hình thành nên tính cách kiêu căng phách lối, dối thành thần mà còn có xu hướng bạo lực.
Có lần, tôi nó xô đẩy Đóa Đóa, tôi nó vài câu, nó liền tay đ.ấ.m chân đá tôi.
Một bên vừa giật tóc tôi đây, 1 bên vừa điện thoại gọi chị dâu tôi ngược đãi nó.
Nhìn 1 đứa trẻ khóc khóc mếu mếu, cầu cứu mẹ ruột giúp đỡ, nếu tôi không phải là người cuộc, tôi còn hoài nghi bản thân chính là 1 người mẹ nuôi thập phần ác độc không thể dung tha.
Vì vấn đề Phùng Huyên, lần tôi chuyện với Phùng , ta dùng lý do “nó còn nhỏ” để chặn miệng tôi.
Tôi thậm chí còn tự mê hoặc bản thân, nghĩ rằng đợi Phùng Huyên thêm tý nữa, tình hình có thể thật sự sẽ có biến chuyển tốt.
Mâu thuẫn bùng phát, là 1 buổi cuối tuần.
Phùng ngoài xã giao, tôi chợ, Đóa Đóa ngủ ngon , Phùng Huyên xem TV.
“Phùng Huyên, con để ý Đóa Đóa 1 chút, mẹ nuôi phải ngoài chợ, sẽ mua bánh gato con thích ăn nhất nhé”.
Tôi nhẹ nhàng dặn dò kỹ lưỡng Phùng Huyên.
Phùng Huyên ngẩng đầu hướng mắt nhìn tôi, không đáp ứng 1 lời.
Tôi thầm thở dài rồi quay người ngoài.
Phùng Huyên đến tôi tháng, mặc kệ tôi đối với nó tốt sao, không tôi tý sắc mặt tốt nào, còn không gọi tôi là mẹ bao giờ, xưng hô với tôi là “này”, “ơi”
Nhưng lại gọi Phùng là “ba” rất thuận miệng, như kiểu ba con ruột thịt, không có tý ngăn cách nào.
Tôi vừa khái vừa nhanh chóng mua xong đồ ăn quay .
Phùng Huyên vẫn ngồi ngay ngắn trên sô pha xem tv, nhưng dưới sàn khách nào là chăn len, gối, đồ chơi thậm chí là cá đông thịt đông bị ném bừa bãi hết .
Tôi lập tức liền huyết áp tăng cao.
Tôi lòng Đóa Đóa lại bị nó bắt nạt nữa rồi, liền cất tiếng to gọi: “Đóa Đóa, Đóa Đóa”
Nhưng không có tiếng con bé trả lời.
Tôi tìm khắp từ ngủ chính, ngủ phụ, ban công, khách, bếp, tắm, thậm chí tủ quần áo và gầm giường không tìm con bé.
“Phùng Huyên, Đóa Đóa đâu?” Tôi xông vào khách, lay vay Phùng Huyên gào nó.
Phùng Huyên giống như xem xiếc khỉ, mỉm cười nhìn tôi rối loạn như con ruồi không đầu.
Nghe tôi , nó mở mắt đáp: “Tôi sao biết được”
“Tao mày, Đóa Đóa đâu?” Tôi gấp gần chết, quát nó. (Chỗ này tôi để là tao mày vì nữ 9 rất cáu kỉnh lo lắng vội vã)
Có thể bởi vì ánh mắt ác liệt tôi quá đáng sợ, nên Phùng Huyên cúi thấp đầu, l.i.ế.m môi hất phía tủ lạnh.
Đầu tôi “ong” 1 tiếng, xông hướng tủ lạnh mở .