Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thẳng mắt cô ta:
“Chị đã sớm biết anh ấy sẽ chối .”
“Mày nói cái gì?”
Thịnh Noãn tức giận đến bật cười, siết chặt lấy cổ tôi:
“Quả nhiên là mày đang trả thù !”
Kiếp , Thịnh Cận Xuyên luôn giữ mối quan hệ mập mờ tôi, lúc gần lúc xa.
Cho đến một lần nọ, tôi vô tình phát hiện ra bí trong biệt thự nhà họ Thịnh.
Lúc đó, anh ta mới bộc lộ bản chất thật, giam cầm tôi dưới , dùng đủ cách tra tấn tôi ngày lẫn đêm.
Sau đó, tôi tìm cơ hội cầu cứu cha nuôi Thịnh Diệu Cường.
Ông ta cười hỏi ngược lại tôi:
“Tiểu Ôn, con nghĩ mục đích bố nhận nuôi con là vì cái gì? Bố không yên tâm khi Cận Xuyên tìm phụ nữ bên ngoài, nên tự tay chuẩn cho nó một người.”
“Ban đầu định nuôi con thêm hai năm nữa giờ bí đã con phát hiện rồi…”
Một cơn lạnh thấu xương lan chân lên đến đỉnh đầu tỏa ra khắp người, mà đúng lúc đó, sau lưng tôi lại vang lên giọng nói của Thịnh Cận Xuyên:
“Tiểu Ôn, không nghe lời, lại dám đi mách lẻo. Đứa trẻ không nghe lời thì trừng phạt đấy.”
Vô số những ngày đêm tra tấn đến tuyệt vọng đó, cần tôi nhắm mắt lại, tất sẽ tự động tua lại trong đầu.
kiếp , người chịu đựng tất sẽ là Thịnh Noãn.
“ muốn có anh ta không?” Tôi khó khăn thốt ra từng .
Ngay khoảnh khắc tôi sắp nghẹt thở đến đỏ bừng mặt, Thịnh Noãn mới buông tay ra.
“Mày lại định nghĩ cho ý tưởng ngu ngốc gì nữa đây?”
“Chị biết một bí ! Thật đấy! Trên giá sách hai trong phòng đọc sách của Thịnh Cận Xuyên có một công tắc. Nhấn đó, cánh cửa bí sẽ tự động mở ra. cứ đi theo lối đó, bên trong có một bí liên quan đến Thịnh Cận Xuyên.”
Thịnh Noãn cười nhạt một tiếng:
“Mày lại nói dối, bí của Thịnh Cận Xuyên ư? Ngay không biết anh ấy có bí gì, mày mới đến nhà họ Thịnh một lần mà có biết sao?”
Tôi lật bài ngửa:
“Bởi vì chị giống ! Chị có !”
Cô ta hơi sững người:
“Cái gì?”
Đúng lúc đó, những hỗ trợ bất ngờ xuất hiện:
[Nhà họ Thịnh đúng là có một không ai biết bên trong có gì.]
[Thịnh Cận Xuyên thường chuyển đồ xuống , lần còn mang một bức tranh của Thịnh Noãn đó.]
[Thịnh Noãn thử xem đi, biết đâu bên trong thật sự có điều bất ngờ thì sao?]
Sắc mặt Thịnh Noãn dịu lại, dường như đã tin tưởng lời tôi.
“Nếu mày có thể , tại sao hôm Thịnh Diệu Cường đến trại trẻ mồ côi nhận con nuôi, mày không tranh giành ?”
Tôi giả vờ như không biết rõ tình hình:
“Ngày hôm đó đã có rồi sao? Chị mới bắt đầu sau khi nhận nuôi một tuần.”
Thịnh Noãn như bừng tỉnh:
“Thì ra mà chúng ta không giống nhau, chẳng trách không biết chuyện .”
Cô ta bật cười, chỉnh lại váy của mình:
“Vậy thì mày cứ chỗ chờ đi, nếu lần lại khiến thất vọng thì mày đừng mong giữ cái lưỡi kia nữa.”
Tôi có chút luống cuống:
“ thả chị ra đi, ngày mai chị còn thi học!”
Thịnh Noãn chậc lưỡi, không thèm ý:
“Thi học thì có gì quan trọng chứ? Tốt nhất là mày nên cầu nguyện tối nay Thịnh Cận Xuyên có thể thành đôi, nếu không, ngay mạng mày không còn chứ đừng nói đến chuyện thi học!”
12
Sau khi Thịnh Noãn rời đi, tôi lén lút móc trong túi quần ra con d.a.o cạo lông mày luôn mang theo bên mình.
Từng chút một, tôi cố gắng cắt sợi dây nhảy đang buộc chặt trên người.
Dây thừng thì dễ cắt khó chỗ là khi đi, Thịnh Noãn đã dặn Mạnh Thao đứng canh chừng bên ngoài cửa.
Mạnh Thao vốn là học sinh học hành tệ hại, lâu đã tuyên bố rằng có thi học hay không chẳng khác gì nhau.
Thịnh Noãn biết tôi quan tâm kỳ thi học nhất, cậu ta canh giữ tôi, rõ ràng là muốn tôi bỏ lỡ kỳ thi học.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách thoát khỏi phòng dụng cụ , sợi dây trên người đã cắt đứt.
Tôi đi một vòng quanh phòng dụng cụ không tìm bất cứ thứ gì có dùng đối phó Mạnh Thao.
Đang lúc tôi đang bối rối không biết làm sao thì cánh cửa phòng dụng cụ bất ngờ mở bên ngoài.
Mạnh Thao đứng cửa, bốn mắt nhau tôi.
Tôi lập tưcs phản ứng, cầm lấy một cây vợt cầu lông, cần cậu ta bước lên một bước là tôi sẽ ném thẳng mặt cậu ta.
“Cậu đi đi, Thịnh Noãn đã đi xa rồi.”
Tôi đứng sững sờ tại chỗ, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Mạnh Thao bước , kín đáo nhét cặp sách của tôi trong tay tôi.
“Giấy báo dự thi và đồ dùng đều trong .”
Tôi ngơ ngác nhận lấy cặp sách, cảm hành động của cậu ta quá mức khó hiểu.
“Tại sao lại giúp tôi? Không cậu là con ch.ó trung thành của Thịnh Noãn sao?”
“Bởi vì…” Lúc cậu ta ấp úng, bộ dạng ngượng ngùng mà tôi chưa bao giờ : “Tôi thích cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi như sét đánh ngang tai.
Một người từng giúp Thịnh Noãn bắt nạt tôi lại nói thích tôi?
Cậu ta giải thích:
“Tôi… tôi không biết làm sao tiếp cận cậu, có trêu chọc cậu vài câu thu hút sự chú ý của cậu.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Ý cậu là, những hành động bắt nạt của cậu đối tôi giờ là thu hút sự chú ý của tôi?”
Mặt cậu ta đỏ lên: “Đúng vậy.”
Chuyện thật là hoang đường.
Tôi mở cặp sách ra, kiểm tra cẩn thận giấy báo dự thi và các vật dụng cần thiết.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi những hành động đây của cậu, tôi không chấp nhận . Thích một người không là như thế.”