Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đã mất trí nhớ, đều nhớ rõ mọi , riêng quên mất phu quân tự ti, nhạy cảm của ta.
khi được ban hôn, ta gả cho Đại tướng quân Cố Ỷ.
Cố Ỷ trầm ổn, nhẫn nại, nhưng ta không thích kẻ ngốc, lại bất lực chẳng thể phản kháng.
Vậy nên ta đem hết sự bất mãn với hôn sự trút cả lên Cố Ỷ.
Đêm thành , ta không chút khách khí sai khiến hắn cởi bỏ y phục, tháo cài tóc cho ta.
Đêm thành thứ hai, ta ngạo mạn đặt chân lên tay hắn, hắn rửa chân cho ta.
Hắn chẳng dám nói một lời, cúi rửa sạch từng tấc da nơi bàn chân ta.
Ta coi ấy là lẽ đương nhiên, coi hắn như nô bộc, mọi việc của ta đều hắn tự tay làm.
Mãi khi ta vô tình thanh mai chắn quả cầu đá từ trời rơi xuống mà mất trí nhớ.
Duy quên mất một mình Cố Ỷ.
Giả thôi, để trêu hắn mà.
1.
Đây là ngày thứ ba kể từ khi ta thành , cũng là ngày ta hồi môn.
Ta nhìn tân lang đang cúi chỉnh sửa xiêm y cho ta bên cạnh, trong lòng lại dấy lên ý nghĩ muốn nạt hắn.
Ta khẽ ngẩng cằm lên.
“Cố Ỷ, ta không thích này, mau cởi ra, chọn cho ta một khác.”
Hắn không nói gì, cẩn thận nhìn ta một , tìm xiêm y mới.
Ta nhìn dáng vẻ hắn nhẫn nhịn chẳng oán thán, khẽ hừ một tiếng.
Ai hắn không giống hình dáng phu quân trong lòng ta, lại lớn hơn ta bảy tuổi!!!
hắn hầu cũng là lẽ thường thôi.
Ta ngồi ghế, khoanh tay, chờ hắn y phục cho ta.
Trong tay rộng lớn của hắn là một xiêm y vàng lục, vừa khéo lại hợp với trâm ngọc cài ta.
Ta thoáng thấy trán hắn rịn ra mồ hôi.
“ này .”
Ta đứng dậy, dang tay ra, “ .”
“Được.”
Hắn đặt xiêm y mới sang một bên, tiến lên giúp ta cởi áo.
đàn ông cao lớn khom lưng đứng trước mặt, ta cởi y phục.
Ta nhìn mồ hôi trán hắn càng lúc càng nhiều, trong lòng hơi chán ghét, nóng thế sao?
Một lúc , y phục đã xong.
Hắn theo ta bước ra khỏi phủ tướng.
trước ngựa, tiểu đồng vừa định dâng ghế lên đã bị ánh mắt ta ngăn lại.
Ta liếc hắn một , nơi eo liền thêm một đôi tay rắn chắc.
Ngay giây ta đã được hắn bế lên ngựa.
Khi cả hai đều lên , ta ném cho hắn một quạt.
“Quạt , nhìn ngươi nóng kìa.”
Ta lại sai mang thêm ít băng đặt vào trong .
Cố Ỷ khẽ mở to mắt, trong tay quạt tinh xảo mà không hề động.
Ta nhíu mày, “Sao? Không nghe lời ta nói?!”
“Không… không dám, tạ ơn .”
Ta bĩu môi hừ khẽ.
Hắn quạt lên, khẽ phe phẩy, hình cao lớn một quạt nhỏ hơn bàn tay hắn, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Hắn quạt được vài , gió liền nghiêng sang phía ta.
Làn gió mát nhẹ khẽ lướt qua gò má.
Ta liếc hắn một , đưa miếng bánh ngọt không muốn ăn tới bên miệng hắn.
quạt khựng lại một thoáng, lại tiếp tục phe phẩy.
Hắn ngậm lấy miếng bánh, từ từ nhai nuốt.
“Đa tạ công chúa ban thưởng.” – giọng khàn nhẹ vang lên bên tai.
Quãng đường chẳng xa chẳng gần, cứ thế trong từng đợt gió mát mà nơi.
Xuống , cũng vẫn là Cố Ỷ bế ta xuống.
Hắn nâng cánh tay, đứng bên cạnh ta, ta đặt tay mình lên.
“Tham kiến Công chúa, tham kiến Phò mã.”
“Ừ.”
Ta vào cung, thẳng hướng tẩm Tiêu Phòng.
Vừa bước vào, liền thấy phụ hoàng và mẫu hậu đã sớm ngồi đó chờ.
Chán chường ăn cơm trò đôi câu với phụ hoàng mẫu hậu, ta liền cáo lui, sang Ngự Hoa Viên, để một mình Cố Ỷ ở lại.
“Ha ha ha, Cố ái khanh, Tiểu Vãn nhỏ, gì ngươi nên bao dung nhiều hơn.”
Cố Ỷ hiểu, đây là lời răn của hoàng thượng.
Hắn gật , “Thần đã hiểu, nhỏ hơn thần bảy tuổi, gả cho thần vốn đã chịu ủy khuất, thần nhất định sẽ vệ nàng, chẳng để nàng chịu nửa phần tủi nhục.”
Hoàng thượng và hoàng hậu hài lòng gật , tiếp tục trò cùng hắn.
2.
Bên này, ta thức ăn cho cá rắc xuống hồ.
A hoàn cận tên Hà Hoa đứng bên phe phẩy quạt cho ta.
Bỗng một hòn đá ném tới trước mặt, b.ắ.n nước lên ướt tóc và cổ áo ta.
“Công chúa!” – tiếng kêu kinh hãi vang lên bên tai.
Hà Hoa vội vàng lấy khăn lau nước cho ta.
“Lục Hoài!!!”
Không xa, kẻ đắc ý kia chẳng phải Lục Hoài là ai?
“Gọi thẳng tên bổn hoàng việc gì hả?!”
Hắn chống nạnh, đắc ý nhìn ta.
Ta tức giận xông tới, đưa tay giật tóc hắn. “Sao? Vài hôm không đánh, ngươi lại ngứa tay ?!”
Lục Hoài cũng không chịu thua, đưa tay đẩy ta.
“Gia ta chính là ngứa tayđấy, sao?”
“Ngươi thật đáng đánh!!!”
Ta dùng tay kia bóp cổ hắn, hắn cũng đưa tay túm tóc ta.
“ ! Tam hoàng , tay! Mau tay!”
“ chủ các ngươi trước! Công chúa chúng ta da mịn thịt mềm, bị thương sao?!”
“Sao không công chúa ngươi ?! nhà ta chưa cưới vợ, lỡ hủy dung sao?!”
“Ngươi!”
“Ta sao, muốn đánh nhau hả?!”
“Ôi trời ơi, hai vị tổ tông!”
Khung cảnh hỗn loạn.
hầu phía vội gọi cứu binh.
“Không xong ! Hoàng thượng! Công chúa và Tam hoàng lại đánh nhau !”
“ gì?! Thật là hai đứa nghiệt ! Suốt ngày gây !”