Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Từ sau ngày hôm ấy, Hoàng Đế thường xuyên tới chỗ ta.
Hầu như lần nào, hắn cũng kéo ta đến phòng tr///a t/ấ///n kia, nơi đó luôn khiến hắn hứng thú dạt dào.
Nhưng Hoàng Đế chung quy vẫn là Hoàng Đế, phi tần hậu cung đông đảo, cần hắn chiếu cố.
Vì thế, khi cung nữ bên người Vinh quý phi tới nói nàng ta đang đau đầu dữ dội, tinh thần mê man, sắc mặt Hoàng Đế hiện lên một chút khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
Mặt ta vô cảm bò dậy, mặc lại xiêm y, đi vào dược phòng nhỏ bên cạnh tẩm điện.
Chìm trong mùi thuốc, ta nhớ tới khi mình còn bé.
Ta hẳn là bẩm sinh khiếm khuyết, luôn không hiểu được buồn vui yêu hận của người khác.
Khi những người khác sợ hãi ta, ta chỉ cảm thấy khó hiểu và phẫn nộ.
Cũng chỉ có hoàng tỷ nói rất yêu ta, muốn ta tốt lên.
Ta vui sướng vô cùng, nhưng đồng thời cũng lâm vào khủng hoảng —— hoàng tỷ sau này sẽ phải gả cho người khác, tỷ ấy sẽ yêu người khác hơn yêu ta.
Cho nên ta ngày ngày xem y thư, nghiền ngẫm các loại thảo dược, móng tay lúc nào cũng đen kịt thuốc bột.
Hoàng tỷ cũng không giận, cười hỏi ta: “Chiếu Hoa muốn làm y sĩ à?”
Ta lắc đầu: “Muội sẽ chế ra dược để khiến hoàng tỷ vĩnh viễn yêu thích muội.”
Năm ấy ta mới bảy tuổi, hoàng tỷ cười ta: “Trên đời không có loại dược ấy đâu.”
Thấy hai mắt ta đẫm lễ, tỷ ấy lập tức ôm lấy ta: “Nhưng tỷ không cần ăn dược đó cũng sẽ vĩnh viễn yêu thích Chiếu Hoa.”
“Nương nương đang làm gì vậy?”, cung nữ bên cạnh tò mò hỏi ta.
Ta không ngẩng đầu lên, thật cẩn thận lọc bột thuốc: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chơi đùa chút thôi.”
Nhẹ nhàng vo xong thuốc viên, ta thu dọn lại mọi thứ.
“Đừng động vào những thứ ở đây.” Nói xong, ta đứng lên đi tắm.
11.
Khi Vinh quý phi dẫn người tới cửa bắt ta, ta đang ngủ.
Đột nhiên bị đánh thức, ta bày ra vẻ mặt tức tối và khó hiểu.
Vinh quý phi vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như cũ, tới gần ta, từ trên cao nhìn xuống.
“Công chúa Chiếu Hoa thật to gan!” Nàng ta nhất định không chịu gọi phong hào của ta, chỉ gọi ta là “công chúa”, dường như muốn nhắc ta chỉ là đang ăn nhờ ở đậu.
Vì ngủ không đủ, mặt ta sa sầm: “Có ý gì?”
Vinh quý phi móc trong ngực ra một bình sứ, trong mắt ngập tràn vui sướng khi người gặp họa: “Công chúa Chiếu Hoa thân là phi tử hậu cung, lại tự ý xây dược phòng, chế thuốc, chẳng lẽ là muốn gây họa cho hậu cung?”
Ta lập tức hiểu ra, nhìn về phía đám cung nhân bình thường ở bên hầu hạ ta.
Vinh quý phi cười, đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng hô: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Hoàng Đế tới thật nhanh, chờ mọi người quỳ hết xuống hành lễ, hắn dùng ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.
“Hoàng Thượng!” Vinh quý phi đã đối phó với không ít nữ nhân hậu cung, biết lúc này nên làm gì.
Mặt nàng ta đầy lo lắng, giống như thất vọng đến cực điểm, đưa bình sứ cho Hoàng Đế, cẩn thận nói rõ ngọn nguồn.
Cuối cùng, đáy mắt giấu ý cười nhìn về phía ta, trên mặt vẫn ra vẻ thất vọng: “Thần thiếp sợ đổ oan cho muội muội nên đã mang thứ này đến hỏi thái y, thuốc viên này trộn lẫn thứ gì đó… Tuy thái y cũng không tra ra là gì, nhưng thứ này…”
Nàng ta cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn im lặng.
Hoàng Đế nhìn về phía ta, tình ý mấy ngày nay như bốc hơi: “Ngươi có gì muốn nói không?”
12.
Ta nhìn Hoàng Đế.
Ta tưởng hắn thích ta, vì ta không sợ căn phòng kia của hắn, thậm chí còn cùng hắn ở trong đó tìm vui.
Giống như ta luôn coi hoàng tỷ như trân bảo, vì để tỷ ấy yên tâm mà nguyện ý giả vờ ngoan ngoãn suốt mười năm.
Hoàng Đế cũng đã tìm kiếm thật lâu, tìm một người có thể hiểu được sự tàn nhẫn và lạc thú riêng của hắn —— hắn muốn một người thật sự cùng hắn hưởng thụ, chứ không phải cố giấu sợ hãi để làm hắn vui lòng.
Ta đã làm được.
Cho nên giờ phút này, hắn muốn ta giải thích, muốn ta tự chứng minh mình trong sạch.
Nhưng hoàng tỷ cũng chưa từng yêu cầu ta chứng minh trong sạch.
Nhớ tới hoàng tỷ, mắt ta đỏ hoe, giật bình sứ trong tay hắn: “Hoàng Thượng cũng cảm thấy đây là độc dược sao?”
Ta to gan lớn mật chất vấn hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn đổ ra hai viên thuốc, tự nhét vào miệng một viên.
“Độc ai? Độc ngài à?”
Ta nuốt thuốc xuống, tiến tới gần hắn, chất vấn.
Thấy trong mắt hắn là do dự cùng nghiền ngẫm, ta lại quay đầu nhìn Vinh quý phi: “Hay là… độc Vinh quý phi?”
Vinh quý phi không lường trước được cục diện này, trực giác trời sinh nhắc nhở nàng ta lui về sau, trên mặt không giấu được thần sắc lo sợ.
Sợ à?
Ngươi cũng biết sợ à?
Sợ cái gì? Sợ ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận?
Ngươi xứng sao?
Ta tóm lấy tay Vinh quý phi, lao về phía nàng ta, nhanh tay nhét nốt viên thuốc còn lại vào miệng nàng ta.
“Ưm!!!”
Vinh quý phi bị dọa cho tái mét mặt, dùng sức liên tục tóm tay ta đang bịt miệng nàng ta, kéo ra.
Ta nhìn Vinh quý phi, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đẹp —— vẻ mặt sợ hãi, nước mắt hai hàng, ánh mắt van xin.
Vẻ đẹp sống động đến mức ta nhìn mà muốn khóc.
Mắt thấy nàng ta đã nuốt viên thuốc xuống, ta mới buông tay ra.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Vinh quý phi ngồi sụp xuống đất, bò lê tới nắm lấy vạt áo Hoàng Đế, chật vật đứng dậy.
Mặt đầy nước mắt, nàng ta khóc lóc: “Hoàng Thượng cứu thần thiếp! Hoắc Chiếu Hoa… Hoắc Chiếu Hoa muốn hại thần thiếp! Truyền thái y! Truyền thái y! Người đâu!——”
Hoàng Đế thích những thứ “xinh đẹp”, nhưng lạ thật, hắn lại không thích Vinh quý phi lúc này.
Rõ ràng… Vinh quý phi lúc này so với ngày thường nhìn thuận mắt hơn nhiều mà.
Ta khoanh tay đứng một bên, mặt lạnh tanh nhìn Hoàng Đế đang chán ghét hất tay Vinh quý phi ra, nhìn về phía ta.
Ta hơi cong cong mắt, cười như không cười.
Ta hỏi hắn: “Hoàng Thượng cảm thấy, thần thiếp với Vinh quý phi, ai sẽ ch*t trước?”
13.
Hoàng Đế trầm mặc.
Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, tiến lên nắm cằm ta ép ta há miệng ra, một tay đẩy sau lưng cho ta khom xuống.
“Ngoan nào, nhổ thuốc ra, không có độc cũng không được ăn bậy ăn bạ chứ.”
Ta khom người, nhìn chằm chằm mũi giày mình, cười đến sung sướng.
Khôn khéo như Hoàng Đế, chắc hẳn đã sớm biết viên thuốc kia không có độc.
Nhưng hắn không dám đánh cuộc nên muốn xem thử xem ta sẽ làm thế nào.
Hắn nghĩ ta sẽ làm gì?
—— Đ/i/ê/n cuồng biện giải cho bản thân sao? Hay là khóc lóc ỉ ôi lên án hắn không tin ta?
Không.
Ta sẽ dùng cách của chính hắn.
Kẻ đ/i/ê/n cuồng tàn bạo, có thù tất báo như hắn, nếu bị đổ oan chắc chắn sẽ đáp trả bằng cách cực đoan nhất.
Ta dùng lời nói, việc làm của mình để nói với hắn —— “Nhìn đi! Ta với ngươi là cùng một loại ngươi, ta chính là người ngươi tìm kiếm bấy lâu!”
“Cười gì vậy?”
Hoàng Đế thấy ta không nôn thuốc ra được, đỡ ta đứng thẳng dậy.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thêm chút vụng về vuốt lại tóc cho ta: “Chiếu Hoa, nàng buồn sao?”
Hắn thăm dò ta: “Trẫm không đứng về phía nàng ngay từ đầu nên nàng buồn à?”
“Không.” Ta chăm chú nhìn hắn, nở nụ cười: “Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, ngài nói ai đúng thì người đó đúng. Thần thiếp nghe Hoàng Thượng.”
Tất nhiên chưa có ai dùng giọng điệu âm dương quái khí này mà nói chuyện với Hoàng Đế.
Phản ứng đầu tiên của hắn là không vui, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài, ôm ta vào trong lòng: “Sao phải nói chuyện như vậy, giận thì giận thôi, là trẫm không phải.”
Ta chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Trong lúc hoảng hốt, hình như ta từng thấy một màn này ở đâu rồi.
“Nào nào, muội lại thử thách giới hạn của ta rồi đó! Chiếu Hoa hư!” —— ta nhớ ra rồi, là hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng từng bất đắc dĩ thỏa hiệp với ta như vậy.
Haiz!
Vậy mà ta lại dùng chiêu làm nũng thường dùng với hoàng tỷ để đối phó với Hoàng Đế.
Một chiêu hay như vậy, bây giờ… bị ô uế mất rồi.
Đột nhiên, ta cảm thấy cực kỳ tủi thân, ghé đầu lên vai Hoàng Đế khẽ nức nở. Sau đó, tiếng khóc ngày càng lớn —— Không đúng! Không đúng! Không đúng rồi! Ta đã khóc đến mức này, hoàng tỷ kiểu gì cũng tiến lên dùng mứt hoa quả dỗ dành ta rồi!
“Chiếu Hoa?”
Hoàng Đế ôm ta, tay chân có chút luống cuống.
Hắn vuốt vuốt lưng ta, giúp ta nhuận khí, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vinh quý phi, rồi mặt sầm xuống.
Hắn thật tàn nhẫn, thật lạnh lùng, quát: “Vinh phi sao còn ở đây làm chướng mắt? Cút.”
14.
Sau một đêm, bầu trời hậu cung thay đổi.