Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Vinh quý phi biến thành Vinh phi, bị cấm túc trong tẩm cung, không có lệnh triệu thì không được phép ra ngoài.

Tai mắt trong cung của ta cũng được Hoàng Đế nhổ sạch.

Ta uể oải nằm trên trường kỷ, lâu lâu lại đưa tay vuốt những lọn tóc đen của Hoàng Đế.

Hôm nay, hắn chưa cột tóc lên, tóc đen như mực tán loạn trên người, trên đùi ta.

“Nghịch tóc có gì vui?” Hoàng Đế gối lên đùi ta, giơ tay vuốt ve mặt ta.

Ta cúi đầu không nói gì, thấy huân hương trong điện sắp hết, liền kêu cung nữ châm thêm.

“Chiếu Hoa cảm thấy không khỏe à?” Hoàng Đế đột nhiên hỏi.

Ta mờ mịt chớp chớp mắt, dùng ánh mắt dò hỏi hắn.

“Thuốc viên kia…” Hoàng Đế mở tay ta ra, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay: “Trẫm đã bảo ngự y xem xét, tra một ít y thư cổ mới biết được, đó là loại thuốc đặc trưng ở Tề quốc các nàng, có thể làm dịu cơn đau và giúp giảm tim đập nhanh. Chiếu Hoa có chỗ nào không khỏe à?”

Ta lạnh lùng rút tay về: “Không sao, thần thiếp làm chơi thôi.”

Từ chối lần đầu là tình thú, từ chối lần hai là giận dỗi.

Nhưng từ chối đến lần thứ ba thì chính là tát thẳng vào mặt rồi.

Hoàng Đế lạnh mặt, đứng lên gọi người cột tóc cho hắn: “Nếu Chiếu Hoa không có hứng thú thì hôm khác trẫm lại tới.”

Ta quay mặt đi.

“…… Hoàng Thượng.” Một cung nữ bên cạnh bỗng dưng quỳ xuống: “Nương nương làm thuốc viên kia là vì…”

“Im!” Ta ngắt lời cung nữ: “Đây là chỗ ngươi nói chuyện à?”

Cung nhân sợ tới mức mặt tái mét, lập tức ngậm miệng.

Nhưng Hoàng Đế bắt nàng ta nói, nàng ta cũng chỉ có thể nói ra: “Nương Nương thấy Hoàng Thượng mệt mỏi, thường xuyên đau đầu, nên mới chế ra thuốc viên kia. Nương nương lo cho Hoàng Thượng, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói…”

Ta đứng bật dậy, mắng cung nữ kia: “Lớn mật lắm rồi!”, sau đó nhanh chóng bước vào nội điện.

Hoàng Đế đuổi theo ta, sắc mặt đã thay đổi.

“Chiếu Hoa, trẫm rất vui.” Hắn nói, ý cười như trào ra từ trong mắt.

Ta lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười.

Ừ…

Ta cũng rất vui.

15.

Từ ngày hôm đó, Hoàng Đế có chút thay đổi.

Hắn tin ta yêu hắn, tin đến mức hắn vui muốn ch*t, thậm chí còn ít gi*t người đi.

Hắn cũng yêu ta, vì khi muốn mang ta đến căn phòng kia vui vẻ, hắn sẽ dò hỏi ý tứ của ta trước.

Hắn đang thử tôn trọng ta.

Một con quái vật, có thứ mình thích nhưng lại không biết cách trân trọng thế nào.

Giống như ta khi còn bé, thấy hoàng tỷ thích chim chóc, ta liền bắt hết chim chóc trong viện, chế Bách Cầm Đồ cho tỷ ấy.

Hoàng Đế cũng ngốc như vậy.

Hắn không biết rằng —— nếu muốn lấy lòng ta, hắn nên sai người dâng đầu của hắn với Vinh phi lên cho ta.

Như thế ta mới yêu hắn.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta nhìn tình yêu trong mắt Hoàng Đế ngày càng sâu nặng, cực kỳ vui mừng.

Điều khiến ta vui hơn nữa là hôm trước ngự y bắt mạch cho ta đã phát hiện ra hỉ mạch.

Ta gần như là vui đến phát khóc.

Hoàng Đế lại có chút bối rối, hắn sửng sốt một lát, đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại hỏi ngự y có chắc chắn không.

Sau khi nhận được lời khẳng định chắc nịch, hắn khua tay múa chân, vui sướng ôm chặt ta: “Thật tốt quá, Chiếu Hoa! Chúng ta nên có hài tử, nên có một hài tử từ lâu rồi!”

Hoàng Đế vui mừng nhảy cẫng lên như trẻ con, mãi sau mới bình tĩnh lại, vội vàng hỏi ngự y nên chăm sóc ta thế nào, sinh hoạt thường ngày cần chú ý những gì.

Ta dựa vào đầu giường, nhìn hắn bận rộn.

Giơ tay khẽ vuốt bụng, ta không nhịn được cảm thán —— Thật tốt… Vậy là ta lại có thêm một lợi thế.

16.

Sủng phi của Hoàng Đế có thai, đương nhiên là chuyện vui.

Không thể đại xá toàn thiên hạ, nhưng ân xá hậu cung thì có thể.

Hoàng Đế cẩn thận ôm lấy ta, nói chuyện cũng dịu giọng hơn: “ n xá cho những tội nhân đó, sau này hài nhi của chúng ta chính là ân nhân của bọn họ. Thật tốt, chờ hài nhi chào đời, sẽ có nhiều người quỳ xuống dập đầu tạ ơn.”

Hắn nắm tay ta, nói với ta về chuyện tương lai, hỏi ta có muốn làm Hoàng Hậu không.

“Chiếu Hoa nên làm Hoàng Hậu, hài nhi đầu tiên của chúng ta sẽ được đứng ở vị trí cao nhất, dù là nam hay nữ đều cao quý nhất.”

Hoàng Đế hôn lên mu bàn tay rồi ngước mắt lên nhìn ta.

Ta nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn sung sướng cùng khát khao, thật đẹp.

Càng nhìn càng thích, ta ôm mặt hắn, hôn liên tục mấy cái lên mắt hắn.

“Không cần hậu vị, ta chỉ muốn chàng thôi.” Ta nói.

Lời này là ta nói thật… thật từ tận đáy lòng.

17.

Dù Hoàng Đế có muốn cũng không thể ngày ngày đêm đêm ở bên ta.

Hắn có công sự, có tấu chương cần phê.

Những lúc như vậy, ta sẽ đi dạo trong hậu cung.

n xá hậu cung, những phi tử bị đày vào lãnh cung đã được thả ra ngoài, những phi tử bị cấm túc cũng dễ thở hơn.

Còn ta, ta đang chờ một màn “tình cờ gặp gỡ”.

Hậu cung nói lớn không lớn, ta chờ mãi, cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp.

Vinh phi.

Nàng ta gầy đi không ít, ta thật thương tâm.

Gầy yếu như vậy, đến lúc đó không chịu đựng nổi bảy ngày, ta sẽ buồn.

Vậy là ta dặn dò cung nữ bên cạnh, mang ít đồ bổ ta được ngự tứ đưa qua cho nàng ta.

“Không cần ngươi phải giả bộ hảo tâm?” Vinh phi sa sầm mặt, lồng ngực mỏng lét kịch liệt phập phồng.

Nàng ta bị cấm túc đã lâu, lâu đến mức dường như Hoàng Đế cũng không nhớ hậu cung có một người như vậy nữa.

Đứng giữa Ngự Hoa Viên, oán hận, tủi thân, không cam lòng, đủ loại cảm xúc ép cho nàng ta không thở nổi.

Nàng ta hiểu mình cần thu liễm lại, phải thận trọng từ lời nói đến hành động, nhưng không nhịn nổi!

“Ngươi cho rằng ngươi đắc ý được bao lâu?”

Miệng lưỡi sắc bén, Vinh phi không thế này sẽ không vui!

Nàng ta tới gần ta, ánh mắt dừng trên bụng ta: “Có hài tử thì sao? Tưởng là ngươi đã thắng?”

Nàng ta cười lớn hai tiếng, không biết nhớ đến điều gì, tiếng cười càng thêm sảng khoái.

Mặt nàng ta vui sướng: “Hoàng tỷ ngươi cũng từng có hài tử, ngươi biết không?”

Ta trợn tròn mắt, dời tầm mắt từ trong hồ nước lên mặt nàng ta.

Thấy ta dao động, Vinh phi cực kỳ thống khoái: “Ồ, vậy là ngươi không biết rồi. Dù sao cũng là hoàng tử của Đại Hạ, dù chưa được ba tháng, cũng phải hạ táng trong hoàng lăng Đại Hạ!”

Nước hồ thật xanh, nếu ta giả bộ bị nàng ta đẩy xuống hồ, Hoàng Đế có lộng ch*t nàng ta không nhỉ?

“Hoắc Chiếu Hoa.” Vinh phi ghé sát tai ta, thì thầm: “Trong cung này, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân cùng hài tử.”

Ta mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn nàng ta —— sao nàng ta không đẩy ta nhỉ? Đánh ta cũng được, dù sao cũng phải gán cho nàng ta một cái tội.

Vinh Phi: “Kết cục của ngươi… chắc gì đã khác Hoắc Quân Hoa!”

Không đúng! Sai rồi!

Ta muốn chơi nàng ta, sao phải tìm cớ?

Ta đến đây là để nhìn nàng ta chịu khổ chịu nạn mà!

Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, duỗi tay đẩy nàng ta, Vinh phi đang không phòng bị, ngã thẳng xuống hồ.

“Cứu mạng! Cứu! —— Ặc”

Ta phát hiện… Vinh phi không biết bơi.

Ta cầm khăn tay cung nhân bên cạnh đưa tới, lau lau lòng bàn tay, giọng thản nhiên: “Mau tìm người tới vớt Vinh phi lên, đừng để bị cảm.”

Nói xong, ta liếc mắt nhìn Vinh phi một cái thật sâu rồi bước từng bước uyển chuyển, nhẹ nhàng rời đi.

18.

“Chiếu Hoa lỗ mãng quá, hôm nay phụ thân Vinh phi cùng đám môn sinh ở trên triều tố cáo nàng đấy.”

Trước khi ngủ, Hoàng Đế đột nhiên nói.

Ta nhắm mắt, đương nhiên ta biết vì sao Vinh phi dám liên tục uy hiếp, chọc giận ta. Nhưng người chống lưng cho Vinh phi, cần ta tự đối phó sao?

Ta còn có Hoàng Đế mà.

“Ngủ rồi à?”

Thấy ta không đáp lời, Hoàng Đế nhổm người dậy nhìn ta.

Sau đó, hắn sai người tắt nến.

Ta nằm mơ, mơ thấy hoàng tỷ.

Tỷ ấy rất vui, vừa vỗ về bụng vừa vẫy tay với ta: “Chiếu Hoa, mau tới đây!”

Ta cực kỳ vui sướng, chầm chậm chạy qua đó, duỗi tay ra nhưng chưa dám sờ vào bụng hoàng tỷ.

“Chiếu Hoa, đừng sợ.” Hoàng tỷ nắm lấy tay ta, đặt lên bụng mình, tay ta bỗng dưng toàn là m/á/u.

Trống không.

Không có gì cả!

Bụng hoàng tỷ thủng một lỗ lớn, đẫm m/á/u!

Tùy chỉnh
Danh sách chương