Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Mạnh Quan Hạc là “miễn nhiễm” với mọi sự tán tỉnh, khó đuổi vô cùng.
Sau một tháng đuổi, tôi bắt đầu cảm thấy mệt.
Lần trời mưa to, tôi vẫn kiên trì đi nghe anh ấy giảng bài, kết quả là bị cảm. Hôm nay đến lớp, tôi mệt mỏi vô cùng, nằm gục trên bàn, không cẩn thận ngủ quên mất. đến khi nghe thấy tiếng Mạnh Quan Hạc gọi tên mình.
Tôi khó nhọc ngẩng đầu lên cánh tay, đầu óc mơ màng.
Anh ấy chạm tay lên trán tôi, lông mày cau lại:
“Em bị sốt rồi.”
Khi anh ấy định rút tay , tôi vội nắm lấy, áp mặt vào tay anh, vô thức lẩm bẩm:
“Mát quá, thoải mái .”
Cả người Mạnh Quan Hạc khựng lại, đôi môi mỏng đẹp đẽ ấy mím .
Chắc là tôi sốt quá mà mê man rồi, tôi sự nghĩ anh là chồng mình rồi. Mắt đỏ hoe, tôi nhìn anh đầy tủi thân:
“Chồng ơi, em mệt quá.”
Cuối cùng, Mạnh Quan Hạc bất đắc dĩ bế tôi ra khỏi lớp học.
Tôi mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, chỉ mình được anh ấy bế lên . tôi cứ bám lấy anh không chịu buông, nên anh đành gọi tài xế đến.
Hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau, tôi như con gấu koala bám lấy anh.
Dọc đường, đèn đỏ hơi nhiều nên cứ dừng lại rồi đi tiếp. Tôi mệt quá, cứ cọ cọ vào người anh. Ánh mắt Mạnh Quan Hạc dần trở nên u ám.
Anh cố đẩy tôi ra, nhưng trong đó tôi va phải thứ gì đó, liền đưa tay chộp lấy rồi lẩm bẩm:
“Đừng chọc em.”
Cơ thể Mạnh Quan Hạc đột cứng đờ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng nói trầm thấp, cố kiềm chế:
“Ngoan, buông tay ra.”
“Em không buông.”
Tôi dựa vào vai anh, tiếp tục kháng cự.
Giọng Mạnh Quan Hạc trở nên nghiêm túc hơn:
“Đường An Ý!”
Tôi tiếp tục lấn tới, nũng nịu:
“Anh đồng ý làm chồng em được không?”
Kết quả là Mạnh Quan Hạc nghiêm túc sự, anh lập gạt tôi ra khỏi người anh.
đó, anh nhẫn nhịn những trò đùa quá đà của tôi, nhưng lần , anh thực sự có chút giận.
Anh rút thắt lưng ra, trói hai tay tôi đang nghịch ngợm không yên. Đôi tay đẹp đẽ khiến trái tim tôi thổn thức, đây lại bóp lấy cằm tôi. Tôi nghe thấy giọng nói mang chút cảnh cáo của anh:
“Còn làm loạn nữa, tôi sẽ ném em xuống .”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, có phần bị dọa sợ.
Trên khuôn mặt lạnh lùng bất nhẫn của Mạnh Quan Hạc, đôi mắt đen sâu thẳm lấp ló cảm xúc quen thuộc.
Nó khiến tôi nhớ đến một người.
Đó là anh họ, con của dì tôi, người từng lăn lộn trong giới xã hội đen với ánh mắt đầy chết chóc mùi máu tanh.
Dù với những người như chúng tôi, anh ấy đã cố gắng kiềm chế, nhưng sát khí sâu trong bản chất vẫn không thể che giấu. Vậy nên mỗi lần gặp anh họ, tôi đều cảm thấy sợ hãi.
Lực tay của Mạnh Quan Hạc trên cằm tôi siết hơn vài phần.
Anh lạnh lùng nói:
“Đường An Ý, đừng có trêu chọc tôi nữa.”
“ , không được đến trường nữa.”
“Nghe rõ gật đầu.”
Tôi đau đến rụt người lại, trong cơn sốt mơ hồ, đầu óc tôi dần tỉnh táo hơn đe dọa.
Tôi gật đầu dưới ánh mắt của anh.
Mạnh Quan Hạc nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, sau đó buông tay ra. Ánh mắt anh dừng lại ở môi tôi, rồi khẽ cau mày.
Anh nói một câu: “Yếu đuối.”
Tôi không cần nhìn cũng , nơi anh vừa chạm vào chắc chắn đã đỏ ửng rõ rệt.
Cả quãng đường sau đó, tôi ngoan ngoãn co mình lại ở ghế bên cạnh, không dám nói nào.
Cuối cùng, tôi ngủ thiếp đi.
4
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện. Cô thân Tô Chu Nguyệt đang ở bên cạnh tôi.
Tôi tủi thân ôm lấy cô ấy khóc lóc:
“Cậu cuối cùng cũng đi hưởng tuần trăng mật rồi.”
“Có phải cậu có chồng rồi nên không cần mình nữa không?”
Cô ấy bất lực:
“Đừng có nói lung tung nữa, cậu sốt đến 40 độ, suýt chút nữa biến thành ngốc rồi.”
“Trên tay cậu còn đang truyền dịch đấy, mau nằm xuống đi.”
Tôi nằm xuống, mở mắt đảo quanh phòng bệnh một vòng rồi chậm rãi hỏi:
“Sao cậu mình ở đây?”
“Ai đưa cậu đến bệnh viện đương là người báo mình rồi.”
Tô Chu Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
“Sao cậu lại dính líu đến anh trai của A Đình?”
Nhắc đến Mạnh Quan Hạc, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng trong .Phải mất một sau, mặt tôi đỏ bừng lên.
Phản ứng khiến Tô Chu Nguyệt ngạc .
“An An, cậu không phải thích anh trai của Mạnh Quan Đình đấy chứ?”
Tôi kéo chăn lên che nửa mặt, rồi uể oải trả :
“Mình làm chị dâu của cậu mà. cờ anh ấy vừa đẹp trai, vừa điều kiện tốt, lại còn độc thân, là một lựa chọn tuyệt vời.”
Tôi kể cô ấy nghe toàn bộ quá trình tôi đuổi Mạnh Quan Hạc trong thời gian vừa qua.
Tô Chu Nguyệt bật :
“An An, mình rất cảm động cậu coi trọng mình đến vậy.”
“Nhưng đây không phải trò đùa đâu, cưới là phải cưới người mình yêu chứ.”
“Mình cũng thấy lạ, nhỏ đến lớn nào cũng có người đuổi cậu, nhưng cậu toàn không thèm để ý.”
“Cậu cứ miệng nói đàn ông chẳng có ai ra gì, thế mà bây lại chủ động đuổi người ta, hóa ra là mình à.”
“Cậu là trẻ con đấy, cảm không phải như thế đâu.”
Tôi phản bác:
“Mạnh Quan Hạc đẹp trai như thế, mình động lòng ngoại hình cũng là cảm chứ sao!”
“Mình nhìn anh ấy mặc vest chỉnh tề nghiêm túc mỗi ngày mà ngứa ngáy không chịu được, chỉ nhìn xem anh ấy không mặc đồ trông thế nào.”
“Đôi tay anh ấy là đẹp đến mức khiến mình chỉ cắn một phát.”
Tôi lỡ nói bừa không suy nghĩ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bỗng cắt ngang cuộc trò chuyện. Ngoài cửa, Mạnh Quan Đình mỉm , giơ ngón cái phía tôi.
Còn Mạnh Quan Hạc đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đôi mắt đầy ngạc hoảng loạn của tôi.
Tôi lặng lẽ kéo chăn che kín cả mặt.
5
Mạnh Quan Hạc đến đây là tôi để quên máy tính trong anh ấy. Sau khi đặt máy tính xuống, anh ấy liền rời đi.
Suốt quá trình, anh ấy không nói một nào. Còn tôi cứ co mình trong chăn, mãi đến khi anh ấy rời đi dám thò đầu ra.
Mạnh Quan Đình đến để đón cô thân Tô Chu Nguyệt của tôi nên tiện thể đưa tôi .
Tôi vừa truyền dịch xong, có thể xuất viện ngay.
Trên , Mạnh Quan Đình trêu tôi:
“Cô ghê đấy, ngay cả anh trai tôi mà cũng dám tán.”
“Nhưng , cô không phải gu của anh ấy đâu.”
“Khuyên cô nên bỏ cuộc đi.”
Tôi vốn chẳng ưa gì Mạnh Quan Đình, nghe cậu ta nói vậy liền không chịu thua:
“Tôi có phải gu của anh ấy hay không phải để anh ấy nói.”
“Chờ đấy, năm nay anh sẽ phải cung kính gọi tôi là chị dâu.”
Mạnh Quan Đình khẩy:
“Cô nằm mơ đi!”
Tôi liền ôm lấy Tô Chu Nguyệt, cô đang ngồi nhìn hai đứa tôi cãi nhau như con nít.
“A Nguyệt , mình mệt quá, tối nay mình ngủ cùng cậu.”
“Cậu đừng nữa, nhé?”
Cô thân thơm tho, mềm mại thế là một báu vật, bị thằng cha họ Mạnh kia chiếm mất uổng.
“Đường An Ý! Tránh xa vợ tôi ra!”
“Đừng có mơ tưởng!”
Tô Chu Nguyệt chỉ bất lực:
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
“An An không khỏe, em cũng không yên tâm để cậu ấy ở một mình.”
“Tối nay em ở lại với cậu ấy.”
Mạnh Quan Đình đến đen cả mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe Tô Chu Nguyệt mà chấp nhận.
6
Tô Chu Nguyệt ở lại với tôi cả đêm, sáng hôm sau bị Mạnh Quan Đình đến đón.
Dù miệng mạnh mồm bảo Mạnh Quan Đình chờ ngày gọi tôi là chị dâu, nhưng thực ra sau đó tôi không còn nhắn tin Mạnh Quan Hạc nữa.
Những anh ấy nói trong vẻ mặt của anh ấy hôm đó khiến tôi có chút run sợ.
Tôi nhát rồi. Còn một phần nữa là ngại. Dù mồm miệng tôi tếu táo thế thôi, chứ tôi đuổi yêu thuần khiết lắm.
đến tôi còn chưa từng yêu ai.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện hôm đó vô chạm phải “chỗ ấy” của Mạnh Quan Hạc, tôi lại cảm thấy… Có chút không phải đối diện với anh ấy thế nào.
Nghỉ ngơi được một tuần, tôi lên kế hoạch rủ cô thân ra ngoài đi mua sắm.
Kết quả là lại thấy một tin giải trí chấn động.
Thái tử nhà họ Mạnh, Mạnh Quan Đình, đêm khuya hẹn hò với mối đầu, hai người ở lại khách sạn qua đêm, mãi đến sáng hôm sau rời đi.
Trong bức ảnh, Mạnh Quan Đình một cô gái ôm nhau trong sảnh khách sạn.
Tôi đến phát điên lên, lập gọi điện chửi Mạnh Quan Đình.
Thế nhưng gọi bao nhiêu cuộc cũng không ai nghe máy.
Ngay sau đó, tôi nhận được cuộc gọi cô thân. Cô ấy vừa khóc vừa nói ly hôn.
Tôi vừa an ủi cô ấy, vừa dõng dạc nói:
“Được, được rồi, cậu ly hôn tớ sẽ đi cùng cậu.”
Nói xong liền chạy ngay đi đón cô ấy nhà. Cô ấy khóc đến mức mắt sưng đỏ cả lên.
Tôi đã mà, Mạnh Quan Đình, cái tên chó lăng nhăng đó là không đáng tin. cưới được bao lâu đâu đã không thể kìm nén mà lộ rõ bản chất.
Tôi đương không mắng hắn mặt cô thân, cô ấy đang khóc rất đau lòng.
Tôi vừa vừa thương.
Mạnh Quan Đình gọi điện tôi, tôi lập chặn số. Cả WeChat cũng xóa .
Trong xóa, tôi nhìn thấy ảnh đại diện của Mạnh Quan Hạc, tự cảm thấy bực lây.
Tôi nhắn anh ấy:
“ tôi sẽ không bao làm phiền anh nữa.”
“Đồ già, nhìn là không ra gì! Ai thèm chứ!”
“Tạm biệt, không bao gặp lại!”
Sau đó, tôi chặn xóa liên lạc.