Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4-7

4. 

Đêm khuya gió lớn, đèn trong biệt thự đều tắt. Vừa định thưởng bữa khuya của tôi – đùi gà to dì xinh đẹp tự tay làm.

Kỳ Dã đi xuống bật đèn, người cậu ta chỉ mặc độc một chiếc quần lót in hình quả trứng màu xanh lá cây lòe loẹt in tên viết tắt của cậu ta…

Cơ bắp cuồn cuộn, quyến rũ, tôi nuốt nước miếng.

đời tôi tu tâm tích đức, đây là thứ tôi nên xem sao?

Cậu ta ngồi xổm xuống, cầm lấy đùi gà, ngón tay thon dài chọc chọc đầu tôi: “Muốn ăn không?”

Tôi quay người, đưa m.ô.n.g cho cậu ta. Không chịu nổi bản năng của cơ thể, mắt tôi dời đùi gà trong tay cậu ta.

Tôi hèn mọn gật đầu.

Cậu ta đưa tay ra: “Đưa chân đây.

“Xoay vòng tròn, ba vòng trái, ba vòng phải.”

Tôi ngoan ngoãn làm .

Khóe miệng cậu ta nhếch nụ cười xấu xa: “Sẽ không cho cậu ăn đâu.”

Kỳ Dã, a! Tôi liều mạng cậu!

Trong cơn tức giận, tôi cắn một nhát … ngón tay cậu ta.

Kết cục là, tôi chỉ là một ch.ó , rất nhanh cậu ta trừng trị.

Cậu ta nheo mắt: “Biết cắn người rồi, bẻ răng chó nhỏ đi.”

Tôi… run rẩy sợ hãi.

5. 

Hôm đi học, tôi mang quầng thâm mắt đến , tất một giấc mơ, chỉ cảm thân tâm mệt mỏi.

Vừa , có chút yên tĩnh, mắt của các học đều đổ dồn tôi.

Quả nhiên, Kỳ Dã nằm úp mặt xuống bàn ngủ, cậu ta tính tình rất xấu, ghét nhất là người khác đánh .

Từ mắt hy vọng của bọn họ, tôi nhìn ra được: “ đi, kẻ xui xẻo, đánh cậu ta đi, chúng ta có thể nói chuyện rồi.”

Tôi rón rén đến gần, vừa kéo ghế ra, cảm ai đó đẩy một cái ngã nhào về Kỳ Dã, may mà tôi kịp thời chống tay cạnh mặt cậu ta, quay đầu lại nhìn mắt không có ý tốt của phó .

Cậu ta đổi một tư thế nằm, gạt tay tôi ra, giọng nói có chút khàn khàn: “Ngoan nào, đừng náo nữa, Nhu Nhu, tự chơi đi.”

, thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc , mắt của muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi nhìn Kỳ Dã không nhúc nhích, mẹ kiếp, cậu dậy đi, cậu dậy đi, cậu dậy nói cho bọn họ biết Nhu Nhu là chó đi!

6. 

Một tiết học buổi sáng, tôi ngồi đống lửa, Kỳ Dã ngủ chết. Gần tan học, mấy nam sinh ngoài cửa sổ lén lén lút lút thò đầu , gọi tôi đánh Kỳ Dã.

Nhìn cái đầu lông xù nằm ngủ ngon cạnh, oán khí của tôi đủ để hồi sinh mười Kiếm Tiên tà ác.

Tôi không chút dự, tiến cho cậu ta một cái tát. Nghe tiếng hít một hơi lạnh từ ngoài cửa sổ, nam sinh chậm rãi phun ra mấy chữ: “Mẹ kiếp, trâu bò.”

Âm thanh rất lớn, thu hút sự chú ý của . Kỳ Dã chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đen láy mang một tia hung ác, có sát khí.

Tôi ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà. Rõ ràng cậu ta có chút cáu kỉnh, không nói gì.

Thước gỗ của giáo viên gõ bàn: “Ôn Nhu Nhu, đánh Kỳ Dã làm gì, còn chưa tan học, trong lòng có còn kỷ luật học nữa hay không!”

Nội tâm tôi có hàng vạn ngựa hoang lao qua, may là tiếng chuông tan học cũng vang . Cậu ta nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, lười biếng dựa tường : “Gan to đấy, Ôn Nhu Nhu.”

Tôi cười gượng gạo, miệng nhanh hơn não: “Tôi nói là tay tôi không nghe lời cậu có tin không?”

Cậu ta nhếch mép cười nhẹ, hờ hững “ừ” một tiếng, đó đứng dậy chuẩn rời đi.

Lão đại bận rộn công việc đánh nhau, điều có thể hiểu được.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghe những lời xì xào bàn tán của các nữ cạnh “Thật cưng chiều”.

Kỳ Dã đột nhiên quay người lại, đôi môi ba mươi bảy độ thốt ra bốn chữ lạnh lùng: “Tan học ở lại.”

Các nữ nhìn tôi mắt có chút thương hại.

7. 

Tan học, tôi dứt khoát chọn trốn đến bụi cây nhỏ ôn bài. Không phải sợ Kỳ Dã, chủ yếu là môi bụi cây nhỏ tốt, thích hợp cho việc học tập.

Vừa ngồi xuống mở sách ra, có mấy vị khách không mời mà đến. dẫn đầu mấy nữ sinh bao vây tôi, giật lấy sách của tôi ném xuống đất: “Ôn Nhu Nhu, tránh xa Kỳ Dã ra, cậu ấy là của tôi.”

Người đến là không có ý tốt, nhìn cuốn sách nằm mặt đất, tôi híp mắt.

Dựa nguyên tắc nhịn một chút u xơ tử cung, lùi một bước u nang buồng trứng.

Tôi cử động cổ tay, tri chính là sức mạnh!

Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi: “Lần , là cho cậu một bài học.”

Nói xong liền ra hiệu cho hai nữ sinh , không biết thứ gì bay đến trước mắt tôi. Trong bụi cỏ xanh mướt , ẩn giấu một cái đầu trọc sáng loáng…

Tôi dứt khoát ngã ngửa ra : “Á!”

sửng sốt một chút, vẫn hùng hổ nói: “Ôn Nhu Nhu, cậu tránh xa Kỳ Dã ra cho tôi.”

Tôi gật đầu, cố gắng nặn ra nước mắt: “Xin lỗi, tôi biết cậu thích Kỳ Dã, tôi cũng không muốn ngồi cùng bàn cậu ấy, là giáo viên sắp xếp.”

Giọng nói chính trực vang : “ , làm gì vậy? Hai người , không phải học sinh chúng ta, cấu kết học sinh ngoài bắt nạt học, giỏi lắm, giỏi lắm, gọi phụ huynh của đến đây.”

Chủ nhiệm đầu trọc thao thao bất tuyệt, tôi thầm bấm cho ông ta một like.

“Thầy ơi, không phải , là cậu ta tự ngã mà…”

Tôi gật đầu, từ từ nhắm mắt lại: “Chủ nhiệm, đúng vậy, gió to quá, là không đứng vững.”

Chuyện động tĩnh lớn vậy, thu hút không ít người vây xem, cảm nhận được mắt đầy sự tò mò và hóng hớt. Tôi phủi bụi người, đối diện đôi mắt đen láy sâu thẳm của Kỳ Dã.

Tên đến từ lúc nào vậy?

Tôi không khỏi có chút căng thẳng.

và đồng bọn lôi sang một mắng mỏ, Kỳ Dã vẫn nhìn chằm chằm tôi.

Người cạnh Kỳ Dã nói: “Anh Dã, hình cô ta là trà xanh đấy.”

Trong lòng tôi mắng mới là trà xanh, nhà đều là trà xanh.

Kỳ Dã tên khốn , trời sinh khắc tôi.

Cậu ta đột nhiên áp sát tôi, lợi dụng chiều cao của mình, giở trò đầu tôi, cảm nhận được nhịp tim tăng tốc.

“Ôn Nhu Nhu.”

“Hả?”

Giọng điệu của cậu ta có chút nghiêm túc: “Cậu thật sự rất giống, một ch.ó nhỏ.”

Tôi không khỏi chấn động.

“Cậu mới giống mà ông hai nhà tôi nuôi…”

Cậu ta cúi đầu, hơi thở nóng rực phả mặt tôi, mang ý tứ uy hiếp: “Hả? gì?”

“Chó Husky.”

Kỳ Dã: “…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương