Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

16

Văn Diên lưng phía người vừa đến, nhưng ngay cả từ phía sau, dáng vẻ và khí chất của anh vẫn quá nổi bật để che giấu.

Khi mẹ tôi cũng bước ra, bà như ra anh ngay lập tức.

Tôi bị anh ôm trọn trong lòng, chỉ còn phần chân váy lộ ra một bên.

Chỗ này lại nằm khu vực hút thuốc của nhà hàng.

Ba tôi vốn chỉ ra để hút một điếu thuốc, nhưng không ngờ mọi chuyện diễn ra đúng như lời Văn Diên đã nói – bị bắt gặp.

Đối diện với ánh mắt không thể tin được của họ, tôi biết rằng mình không thể che giấu nữa.

17

Ba mẹ tôi trở lại phòng ăn trước.

Trước khi đưa Văn Diên vào gặp họ, tôi gọi anh lại:

“Văn Diên.”

Tôi nâng chỉnh lại cà vạt cho anh, vừa làm vừa nói:

“Ba em khi ăn cơm không câu nệ lễ nghi lắm, ông thích sự thoải mái.”

Xuất thân từ gia của mình, trừ những lúc chỉ có hai tôi, Văn Diên luôn giữ sự chỉn chu, đặc biệt là trong các dịp trang trọng.

“Nhưng mẹ em thì không bỏ được thói quen cũ. vậy, nếu anh gặp họ, anh đừng để mẹ em cúi đầu tỏ ra kính nể với anh nữa.”

Tôi ngước lên anh, khẽ :

“Anh có thể chủ động một chút không?”

Thói quen và cách sống của Văn Diên hoàn toàn biệt với ba mẹ tôi.

Khi tôi còn đang lo lắng liệu họ có hòa hợp được hay không, anh bỗng bật cười .

Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt sáng rực tôi, nói:

“Anh thật sự nghĩ mình rất giỏi.

“Vợ anh mới 19 tuổi mà đã theo anh đi gặp ba mẹ rồi.”

18

Ba tôi, người vài phút trước còn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp một người như Văn Diên, giờ lại anh ngồi trong phòng ăn mà gia tôi đã đặt.

Anh thậm chí đã gác lại buổi tiếp khách với đối tác để đến .

Ba tôi vẫn có chút căng thẳng.

Văn Diên chủ động rót rượu cho cả hai bên, nâng ly kính ba mẹ tôi:

“Cháu chào chú, chào cô.”

Abh nói tiếp, giọng điềm đạm nhưng lễ phép:

“Cháu là Văn Diên, bạn trai của Tinh.”

ba mẹ tôi đã biết là ai, Văn Diên vẫn tự giới thiệu lại một cách nghiêm túc.

Mẹ tôi hầu như không nói gì, cho đến khi ba tôi bắt chuyện với , :

“Cháu và Tinh quen nhau bao lâu rồi?”

Văn Diên trả lời rõ ràng, không chút do dự:

“Hai năm bốn tháng ạ.”

Nghe vậy, mẹ tôi mới ngẩng lên anh.

Chỉ có em tôi – một đứa trẻ tám tuổi – không hiểu hết huống, nhưng lại rất vui vẻ. Con phấn khích gọi:

“Anh rể!”

Văn Diên mỉm cười, tháo chiếc đồng hồ Rolex trên đưa cho con :

“Lấy mà đổi kẹo ăn.”

Em tôi tròn mắt :

“Thật sự đổi được ạ?”

“Ừ.”

Mẹ tôi vội vàng giật lại, trả anh:

“Văn… Diên, cái này đắt quá rồi.”

Chiếc đồng hồ đó không chỉ đổi được kẹo, mà như có thể đổi được một căn nhà ở Giang .

Anh dường như rất hài lòng, nên nói nhẹ nhàng:

“Đã tặng thì là của .

“Gặp mặt lần đầu, cũng nên có quà. Món này có giá trị lâu dài, sau này làm gì với nó cũng được.”

Đến cuối cùng, mẹ tôi mới một câu mà bà đã do dự từ đầu:

“Thiếu gia Văn, tôi xác một chuyện…

Tinh có là người chủ động tiếp cận trước không?”

“Mẹ!” Tôi cắt ngang, biết rằng đó không hiểu lầm mà là sự lo lắng của bà.

Văn Diên nhanh chóng lắc đầu, khẳng :

“Không . Là cháu đã không chờ nổi khi cô ấy còn nhỏ, nên tìm cách dỗ cô ấy chấp ở bên cháu.”

Tôi nhớ lại ngày sinh nhật 17 tuổi của mình. Ngày hôm đó, không chỉ là lần đầu tiên Văn Diên tỏ với tôi, mà còn là ngày tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên – một khoảnh khắc không thể nào quên.

Khi 18 tuổi – cột mốc trưởng , Văn Diên sợ tôi lo lắng, mọi thứ vẫn còn quá sớm, nên đã chờ thêm một năm.

Mãi đến bốn tháng trước, không thể kìm nén được nữa, và lần đầu dẫn dắt tôi trải nghiệm một mối quan hệ thân mật hơn.

Sinh nhật của tôi dường như luôn là điểm mà Văn Diên chọn để tạo dấu ấn trong chuyện của tôi. Anh đúng là người không bao giờ chờ đợi.

Trước mặt mẹ tôi, Văn Diên khẳng chắc nịch:

“Cho sau này gia cháu biết chuyện, cháu vẫn sẽ giữ nguyên lời hứa này.”

19

Sau buổi gặp mặt, Văn Diên là người đi thanh toán hóa đơn. Anh còn gọi xe đưa gia tôi khách sạn trước.

Trước khi đi, em tôi níu nhẹ vạt áo anh, khiến bộ đồ của anh hơi nhăn lại. Nhưng Văn Diên không để tâm, cúi xuống xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con .

Anh vốn không kiểu người dễ , mang đến giác xa cách. Bình cũng ít anh bận tâm đến trẻ con.

Vậy mà tối nay, cách anh chăm sóc cho gia tôi không chỉ thể hiện sự lịch sự của một thiếu gia nhà giàu, mà còn là sự chân , đơn giản từ yêu mà anh dành cho tôi – yêu cả những người thân thiết với tôi.

Ban đầu, tôi theo gia khách sạn.

Văn Diên đứng phía sau một mình, tôi lại nói với ba mẹ:

“Mẹ, tối nay Văn Diên uống khá nhiều, con không yên tâm.

“Con sẽ với anh ấy.”

trường, Văn Diên đã sớm mua một căn hộ.

Tôi nấu cho anh một bát canh lê để giải rượu.

Sau khi tắm xong, anh thay đồ, mặc một chiếc áo len trắng, dựa vào bàn bếp chờ đợi.

đầu lại, tôi dáng vẻ của anh thanh thoát mà dịu dàng.

Khóe môi Văn Diên hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói:

“Thì ra chính là giác khi có người quan tâm.”

Đã khá khuya, nhưng Văn Diên vẫn không kiềm chế.

Ở độ tuổi này, anh tràn đầy năng lượng, mà nghĩ lại, chuyện “khai màn” của anh mới chỉ vài tháng trước.

Nhưng trong nhà lại hết bao cao su – thứ giờ lại trở đồ dùng hết nhanh nhất.

Anh dường như không nhẫn nhịn, liền lấy điện thoại rồi xuống lầu mua.

Cùng lúc đó, một nhóm sinh viên của trường Đại học Giang, cả nam lẫn nữ, đang tìm nơi trú qua đêm vì đi chơi quá muộn và không vào được ký túc xá.

Khi gặp Văn Diên ở khu dân cư, họ đều tỏ ra không dám tin vào mắt mình.

Văn Diên – người nổi tiếng nhất Đại học Giang – xuất hiện trong chiếc áo len mỏng, vẻ điển trai vẫn toát lên rõ rệt trong màn đêm.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn cả là anh đang cầm trên một túi rác đen, dường như tiện mang rác xuống bỏ đi.

Dáng vẻ giản dị ấy không hề làm giảm đi khí chất của anh, nhưng lại xa với hình ảnh cao quý ngày tại trường.

Một thiếu gia giàu có nhất, với đôi luôn được ví như hoàn hảo, vậy mà cũng mang rác đi vứt sao?

Họ đều ra Văn Diên.

Khi đi ngang qua nhóm người đó, anh không hề liếc ai thêm một lần.

Sau khi vứt xong túi rác, anh bước đến máy bán hàng tự động ở tầng dưới.

Với dáng vẻ nhàn nhã, anh đứng đó chọn món đồ cần mua, thanh toán bằng điện thoại, tất cả vẫn toát lên sự điềm tĩnh và cuốn hút như lệ.

Không lâu sau, từ máy bán hàng tự động rơi ra một hộp sữa vị nho.

Ngoài ra, còn rơi thêm hai hộp nhỏ .

Khi anh cầm lên, rất dễ ra đó là gì.

20

Những sinh viên trường Đại học Giang, sau khi cờ gặp Văn Diên ở khu dân cư tối qua, đã rời đi, lại đồng loạt trở lại.

Không ngờ, họ vô phát hiện ra một bí mật lớn – Văn Diên, thiếu gia nổi tiếng nhất trường, hóa ra đã có bạn . Có lẽ hai người thậm chí còn đang sống chung.

Tuy nhiên, họ không rõ cô đó là ai. không dám công khai, nhưng câu chuyện vẫn được lan truyền âm thầm.

Khi Tống Thi Nam nghe tin, cô ngẩn người trong giây lát.

Tại cuộc họp kỳ hàng tuần của câu bộ Nhiếp ảnh Báo chí, cô có vẻ mất tập trung.

Sau khi buổi họp kết thúc, tôi – với tư cách là phó trưởng nhóm – đã giữ cô ấy lại.

Nguyên nhân là câu bộ được một lá thư nặc danh, tố cáo rằng một đàn chị năm tư của khoa nghệ thuật đã bỏ học vì trầm . Thực tế, lý do được cho là liên quan đến mối quan hệ không đứng đắn với người hướng dẫn nam của cô ấy.

Trong buổi họp hôm nay, chỉ có Tống Thi Nam hoàn toàn ủng hộ việc công khai câu chuyện trên tờ báo trường và trang mạng xã hội của câu bộ.

Cô không ngại gì, nhưng các viên và trưởng nhóm thì tỏ ra lo lắng.

Tôi giữ Tống Thi Nam lại, trực tiếp cô:

“Nếu cô đồng ý, tôi sẵn sàng hợp tác với cô để làm một bài điều tra.

“Không đứng tên câu bộ, mà chỉ có tên hai ta. Cùng làm nhé?”

không chỉ đơn giản là đăng bức thư nặc danh lên. tôi cần kiểm chứng sự thật, thu thập bằng chứng, và mất một khoảng gian.

Đúng như tôi dự đoán, Tống Thi Nam đồng ý ngay.

Tối đó, tôi và cô ấy cùng làm việc muộn tại văn phòng câu bộ.

Tôi nhắn cho Văn Diên, báo rằng mình sẽ trễ, nhưng không nói rõ lý do.

Tôi cũng dặn anh không cần đến trường đón tôi sau khi xong việc ở công ty.

Nhưng Văn Diên vẫn ghé qua trường. Khi anh tự nhiên đẩy cửa văn phòng bước vào, không ngờ lại có thêm một người ở đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương