Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi nhặt được một con rắn hắc vương xà ở khu cây xanh dưới khu chung cư.

Nó dài hơn một mét, vừa nhìn đã thấy khí chất bá đạo.

Nó chỉ liếc tôi một cái bằng đôi đồng tử dọc lạnh băng, rồi chủ động bò lên lòng bàn tay tôi.
Ngoan thật sự.

May mà tôi từng thêm ở một hàng thú cưng chuyên bò sát, nên có kinh nghiệm rắn. Không chần chừ, tôi đỡ lấy bụng nó rồi nhét thẳng vào túi xách.

Nếu không phải sợ dọa người khác trong thang máy, tôi đã muốn lấy nó ra ngắm tại chỗ rồi!

Ngoại hình của nó thật sự quá đẹp. Toàn thân tuyền, trong sáng mờ ảo còn phản chiếu ra xanh thẫm đầy thần bí.

Ra khỏi thang máy, tôi lấy chìa khóa ra, đột nhiên thấy túi vải nhẹ hẫng.

đầu nhìn, thì thấy đầu của nó đã quất thẳng vào khoá thông minh tên kẻ thù truyền kiếp đối diện!

Trời ơi, con rắn muốn thành tinh thật rồi hả?!

đối diện là của cái tên chết tiệt – Cố Triết Ngôn, kẻ đối đầu với tôi suốt thời đi học đến tận giờ.

Mấy hôm trước ba mẹ hắn đi du lịch, giờ trong chỉ còn hắn.

Tôi lập tức túm lấy con rắn kéo , nhẹ nhàng vỗ đầu nó, dạy dỗ:

“Mày trong đó là ai ở không mà dám tự tiện xông vào hả? Nếu bị cậu ta bắt được, chờ mà bị lột da nấu thành canh rắn đi nhé!”

Không có phải tôi nhìn nhầm không, cơ thể con rắn dường như cứng đờ một thoáng.

Nhưng sau đó, nó lại vươn dài ra định vào khóa mật mã.

Lưỡi rắn cứ “tí tách” lia qua lia lại trên khóa điện tử.

Tôi nhanh tay quấn nó lại vào tay, hạ giọng mắng:

“Đồ không nghe lời! Xem chị lát dạy dỗ mày thế nào!”

Nó lập tức im re.

2

Tôi đóng vào , vừa xoa lớp vảy trơn mượt của con rắn, người phấn khích cực độ, lập tức bắt đầu “mở bát”!

Lúc đầu nó còn kiên quyết không chịu, vươn định bò ra ngoài, nhưng sau khi bị tôi vuốt cho xuôi, liền ngoan ngoãn quấn lấy tay tôi, đầu gác lên hõm tay tôi, cứ thế lè lưỡi ra nhìn chằm chằm tôi.

Tôi vừa sung sướng vuốt ve nó, vừa rút điện thoại video, thán:

“Quả nhiên rắn là loại… zâm nhất.”

Cho đến khi đột nhiên tôi phải mắt sì của nó.

Không hiểu sao, tôi lại nhìn thấy trong mắt nó… ba phần giễu cợt, bảy phần ngạo mạn?

Cái giác như đang nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp là sao vậy?

Tôi kiếm một cái hộp nhựa trong suốt, tạm thời nhốt nó vào rồi chuẩn bị đi tắm.

Kết quả là chỉ trong lúc tôi lấy bộ đồ ngủ, nó vượt ngục ba lần liền.

Sợ nó chạy lung tung, tôi đành ôm hộp vào phòng tắm.

buổi, mắt tôi không rời khỏi nó nửa giây.

Tắm xong vội vàng, lại nhìn thì thấy nó đã cuộn mình thành một quả bóng, suýt tôi không tìm thấy cái đầu .

Tôi vừa lau tóc vừa trêu nó, nó thì lè lưỡi, đầu cụp xuống, vừa mắt với tôi liền phắt đi, bò hướng ngược lại, giấu đầu kỹ càng.

Tôi trêu:

“Sao? Ngại ?”

“Nhất định là vuốt chưa đủ!”

Tôi bế nó lại, tay lỡ vào nó — đột nhiên nó rùng mình, cái cong lên, đầu ngoắc lấy ngón út của tôi.

Tôi và đầu là chỗ nhạy nhất của rắn.

Nhưng tôi là loại bín thái, tôi thừa nhận.

Tôi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ đầu nó, trêu:

“Bé cưng là rắn đực hay rắn cái đấy? Lại để chị bóp bóp thử coi~”

Nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, tôi nắm lấy chóp , từ sau ra trước, nhẹ nhàng ấn nhẹ lăn nhẹ…

Nó vùng vẫy như thể muốn vặn xoắn người trên tay tôi.

Nhưng tôi là cao thủ vuốt rắn, sao để nó thoát được dễ dàng như thế? Tôi thao tác điêu luyện, móc được “viên kẹo nhỏ” ra.

Tôi cầm điện thoại lên, tach tách tách, chụp lia lịa.

“Thì ra là rắn đực ~”

“Nhỏ xíu mà đáng yêu ghê!”

“Chúng ta có hạt rồi, thế là giỏi lắm rồi đó~”

Con rắn hổ mang như bị chơi đến “hết pin”, nằm im trên tay tôi, trông như thể tâm đã chết, hồn đã bay.

3

Hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện con rắn tôi nhặt … biến mất.

Tôi suýt phát điên.

Dò theo dấu vết nó để lại khi vượt ngục, tôi lần ra đến phòng ngủ phụ.

Vừa mở ra liền phải mắt đỏ rực của kẻ thù truyền kiếp.

“Dume!”

Tôi bị dọa giật nảy người.

“Sao cậu lại ở ?!”

Cậu ta trừng tôi bằng mắt u ám, vành tai còn ửng đỏ.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức mở album trong điện thoại, dí vào mặt cậu ta:

“Cậu có thấy con rắn không?”

Tôi nhìn cậu ta với mắt đầy mong đợi, thì thấy mặt và cậu ta đỏ bừng rõ rệt.

So với gan heo ở chợ không phân cao thấp.

Ủa? Đỏ cái gì cơ?

Tôi cúi đầu nhìn…

Ơ?

Bên cạnh cái lỗ là viên kẹo nhỏ quen thuộc?!

“Xin lỗi nhé.”

Tôi bình tĩnh vuốt sang tấm tiếp theo.

Đợi tôi giơ điện thoại lại lần để hỏi, thì…

Cố Triết Ngôn trực tiếp giật lấy điện thoại tôi.

Tôi còn tưởng cậu ta muốn nhìn kỹ để giúp tôi tìm rắn.

Kết quả cậu ta xóa hết sạch mấy tấm hình tôi cực khổ chụp tối qua!

Tôi nổi giận, gào lên:

“Cậu dựa vào mà xóa của tôi? Tôi còn định đăng video lên để dạy cách phân biệt rắn đực rắn cái cơ mà!”

Có một khoảnh khắc, trông Cố Triết Ngôn như thể sắp nổ tung.

“Chị … còn định đăng lên mạng?!”

“Đừng mơ!” cậu ta lạnh như băng, tay bấm xóa càng nhanh hơn.

Tôi quýnh quá, nắm lấy áo cậu ta, nhón cố với tay lấy lại điện thoại.

Nhưng căn bản không với tới được!

Tôi lại tức, nghiến răng nói:

“Sao lại không cho?! Tôi tự tay ‘bóp’ ra đấy!”

Cố Triết Ngôn sững người mấy giây, vành tai đỏ đến sắp chảy máu.

Tôi nhìn gương mặt trắng trẻo đang đỏ rực của cậu ta, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Phải nói thật… cậu ta lúc nhìn thật quyến rũ!

Tôi hạ giọng:

“Chỉ là tấm phân biệt giới tính của một con rắn đực thôi mà, đến mức ấy…”

“Tôi giờ cậu đang ngại, nhưng đừng ngại vội mà…”

“Kỷ Vũ Băng!”

Giọng cậu ta run lên vì xấu hổ và giận dữ.

Ai mà hiểu nổi! Chỉ cần một tiếng quát đó, hình tượng lạnh lùng cấm dục của cậu ta lập tức nổ tung.

Cậu ta nghiến răng:

“Đó là con rắn của tôi.”

Tôi muốn giành lại điện thoại nên nhào tới ôm lấy cậu ta:

“Cậu nói là của cậu thì là của cậu ? Có bằng chứng không?”

Và cậu ta thật sự có!

lúc con rắn còn bé xíu cậu ta !

Không sao, là của cậu ta thì đã sao, tôi có thể uốn cong mà sống!

Tôi trượt người ngồi xuống, ôm lấy đùi cậu ta:

“Cho tôi vuốt nó chút thôi, được không?”

Cậu ta chẳng cần suy nghĩ, từ chối :

“Không thích hợp.”

Không thích hợp cái gì, rõ ràng là không chịu!

Mất đi con rắn yêu dấu, tôi đau lòng muốn chết.

4

Hết giờ được “sờ rắn có lương”, tôi vẫy tay chào chị Bạch trong tiệm.

Lê từng bước tê dại đi ra , vừa ra tới đã thấy Cố Triết Ngôn ngồi trên xe đạp điện chờ tôi.

Tôi lập tức đầu bỏ đi.

Dùng cái ót hoàn hảo của tôi để nói cho cậu ta — trừ khi cho tôi gặp lại rắn , nếu không đừng hòng dỗ được tôi.

Cậu ta chạy xe đuổi theo, vừa định mở miệng thì sau lưng có người gọi tôi.

“Vũ Băng!”

Tôi đầu lại, thấy một anh chàng cao gầy vẫy tay cười với tôi.

“Chu Diêu?”

Tôi hơi bất ngờ khi gặp cậu ấy ở .

Chu Diêu với tôi đều từng trong hội sinh viên, còn cùng ở nhóm đồng hương .

“Sao cậu lại ở ?”

Chu Diêu gãi đầu cười:

tớ ở gần . Nhớ cậu từng đăng story nói đang thêm gần khu , tớ nghĩ may ra gặp được, không ngờ lại thật sự gặp.”

“Trùng hợp ghê.”

“Ừ ha, còn người là…?” Cậu ấy nhìn sang Cố Triết Ngôn đứng cạnh.

Cố Triết Ngôn cười mỉm, nụ cười khiến tôi thấy bất an.

Tôi định nói: “Không quen.”

Kết quả cậu ta nói trước:

“Chị, bạn mới của chị ? Nhưng tuần trước em nhớ phải người nhỉ?”

Tôi: “…”

Tôi !

Cậu ta không định nói câu nào tử tế!

Học kỳ trước, có lần tôi mang đào mẹ gửi tới tới ký túc xá, đụng phải cảnh một cô gái tỏ tình với Cố Triết Ngôn — bị từ chối.

Cô ấy khóc như mưa, đau lòng đứt ruột, nhìn mà thấy thương.

Vì muốn cứu vớt trái tim nhỏ bé đó, tôi lao đến ôm tay Cố Triết Ngôn, mở miệng nói luôn:

“Cưng ơi, bạn học nữ của em ? Em chẳng bảo chỉ thích kiểu mommy như chị thôi sao?”

Cô bé lập tức ngưng khóc.

Không hổ là tôi!

5

Chu Diêu chẳng nghĩ nhiều, cười hớn hở:

“Thì ra là em , chào em nhé~”

Tôi đang định giải thích thì cậu ấy lại cười lớn:

“Không sao , tớ hiểu mà. Trẻ con mà, toàn vậy.”

Nụ cười trên mặt Cố Triết Ngôn lập tức chuyển qua tôi.

Tôi thực sự không nhịn được, lén lấy điện thoại nhắn tin cho cậu ta:

“Em sao em không cười thế? Bản chất không thích cười ?”

Cố Triết Ngôn dựng xe điện, đi đến sau lưng tôi, bàn tay đặt lên vai tôi, theo phản xạ bắt đầu bóp vai cho tôi:

“Chị vất vả đi em rồi, để em bóp vai cho chị nhé~”

ơn nhé, em tốt quá, đúng là hiếu thảo hết sức.

trước mặt bạn học tôi mà dựng nguyên cái nhân cách “chị gái em ” luôn rồi đấy!

6

Chẳng có phải do trời sinh đơn thuần không, mà vẻ mặt của Chu Diêu trông y như ngốc bạch ngọt, nhìn tôi với vẻ đầy ngưỡng mộ, nói:

“Cậu với em cậu thân thật đấy.”

Tôi: “….”

Đại ca, anh nghiêm túc đấy ?

Nụ cười của tôi đông cứng tại chỗ.

“Vũ Băng, tôi nhớ cậu rất thích hắc vương xà đúng không? Bạn tôi mới nhập một lô , cậu có muốn đi xem không?”

Vừa nghe đến rắn là tôi hưng phấn không kìm được: “Thật hả? Tốt quá!”

Tôi đã muốn rắn từ lâu rồi.

Nhưng mẹ tôi thì đến chó còn không cho , nói chi đến rắn.

Còn ký túc xá lại càng không thích hợp để .

Nên tôi chỉ đành đi thêm ở hàng thú cưng bò sát để thỏa mãn một chút cơn thèm.

“Để tôi cho cậu xem nhé, còn có rắn đầu vừa nở .” Vừa nói, Chu Diêu vừa hào hứng lấy điện thoại ra lướt cho tôi xem.

Vỉa hè bên đường khá hẹp, Chu Diêu đi tới sánh vai đi cùng tôi, còn Cố Triết Ngôn thì lặng lẽ đi phía sau.

Suốt đoạn đường, tôi cứ thấy phía sau lưng lạnh toát.

hàng của bạn Chu Diêu chỉ cách chỗ tôi thêm một con phố, mới khai trương, không gian rộng hơn, số lượng loài rắn nhiều hơn.

Tôi cầm một con hắc vương xà trên tay mà mân mê thích thú, chợt ngẩng đầu lên liếc thấy mắt âm u của Cố Triết Ngôn.

Không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên chút ấm ức.

Tôi sững người một lát, xoa xoa đầu rắn rồi đặt nó lại vào hộp .

Chu Diêu bất ngờ hỏi:

“Cậu thích con nào, tôi tặng cho.”

“Hả?” Tôi vừa định từ chối: Không được

Dù sao tôi không được mà!

Bỗng nhiên —

“Bộp!” Một tiếng động vang lên cùng tiếng rên đau rõ rệt.

Tôi đầu lại đã thấy Cố Triết Ngôn vấp phải cái ghế mà ngã lăn ra đất, sưng tấy to đùng, nhìn qua mà thấy phát hoảng.

Tôi đỡ cậu ta ngồi dậy, đến không dám:

“Không phải chứ, ngã chỗ bằng phẳng thế ? Đại ca, cậu ổn không đó?”

Tên từ nhỏ đã thuộc hàng “bảo vật quốc gia”.

Cậu ta dị ứng với đủ loại thuốc, còn thuê riêng bác sĩ gia đình.

“Không sao, chỉ là sưng, không đi lại được thôi. Trễ một chút không sao, cùng lắm thì cụt là xong. Nhưng em thì khác, đó là con rắn em yêu quý nhất, không thể để bị lỡ được.”

Tôi: “…”

Cái đồ trà xanh chết tiệt, lại chơi tôi rồi!

Trong nhìn đầy bối rối của Chu Diêu, tôi cố nặn ra nụ cười nói tạm biệt.

Sau đó như gắn bánh xe dưới , vội vàng dìu Cố Triết Ngôn lết lấy xe điện chở cậu ta .

Tôi mà không lo, nhỡ cậu ta què luôn rồi đòi đền đời thì sao!

Tùy chỉnh
Danh sách chương