Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhanh chóng lắc đầu, chú ơi, thật sự không phải như chú nghĩ đâu.
Nhưng chú lại nhìn tôi với vẻ mặt “Không cần giải thích, chú cũng đã từng trẻ.”
————
Sau hôm đó, tin đồn lan truyền khắp trường.
Có một sinh viên mới thân thiết với dì quản lý ký túc xá, về trễ thì dì cũng mở cửa cho. Cô còn có thể nấu mì trong phòng ký túc xá.
Cô ấy quen biết với căng tin, mỗi lần đến ăn thì thức ăn trên đĩa chất cao như núi.
Không chỉ vậy, ngay cả dì quét dọn trước khu giảng đường cũng nhận ra cô ấy, thấy cô đến là dì quét dọn kỹ lại lớp học cô sắp vào.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là sinh viên mới này vừa mới khai giảng đã chiếm trọn trái tim của chàng trai nổi tiếng lạnh lùng, Trần Hành Châu.
Lâm Tiểu Hữu hớn hở đọc những lời đồn thổi trên diễn đàn trường.
Cô ấy vỗ vai tôi:
“Thanh Thanh, cậu nổi tiếng rồi đó, nhớ phải nghiêm túc giữ mình, đừng để gây chuyện nhé!”
Tôi muốn khóc mà không thể, đây gọi là nổi tiếng kiểu gì chứ.
Nhưng những lời đồn này chưa phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ hơn là từ sau ngày đó, Trần Hành Châu ngày nào cũng nhắn tin cho tôi:
【Giờ thì cả trường đều nghĩ tôi là bạn trai của em , em không định chịu trách nhiệm sao?】
【Tôi, một chàng trai hiền lành trong sáng, bây giờ bị em hủy hoại danh tiếng. Giờ tôi còn tìm bạn gái thế nào được đây?】
【Thanh Thanh, em nói gì đi chứ!】
Tôi chẳng dám nói gì, đến lớp cũng tránh né Trần Hành Châu. Thu bài xong chỉ đặt lên bàn rồi bỏ đi, mặc kệ anh gọi bao nhiêu lần cũng không quay đầu lại.
Cho đến một ngày, anh ấy không thể chịu đựng nữa, chạy theo tôi và ép tôi vào tường.
“Lạc Thanh Thanh, em chạy giỏi thật đó!”
“Khi trước em hẹn hò qua mạng với tôi, đâu thấy nhút nhát như vậy?”
“Khi đó, lời tán tỉnh buông ra một cách dễ dàng mà!”
“Rồi khi khai giảng, thời gian rảnh rỗi hết, em chẳng nói chẳng rằng mà xóa tôi luôn. Em giỏi lắm!”
“Giờ thì cả trường đều nghĩ tôi là bạn trai của em , vậy mà em chẳng nói lời nào.”
“Sao? Làm bạn gái tôi xấu hổ lắm à?”
Tôi bị một tràng chất vấn của Trần Hành Châu khiến không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu cho câu hỏi cuối cùng.
Thấy tôi đờ đẫn, giọng anh ấy mềm mỏng hơn:
“Vậy nếu tôi làm bạn trai em không xấu hổ, thì tại sao em lại bỏ rơi tôi và né tránh tôi?”
———
9
Tôi cúi đầu, im lặng.
Tại sao ư?
Có lẽ là do sự tự ti sâu thẳm trong lòng. Tôi chỉ đến được đây nhờ vào điểm số. Nhưng sau này, tôi phải quay trở về, trở về ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Còn Trần Hành Châu thì khác, anh ấy thuộc về nơi này. Chúng tôi là hai người đến từ hai thế giới khác nhau.
Nhưng làm sao có thể nói ra được những lời này?
Chẳng lẽ tôi phải ngẩng đầu lên và nói với anh rằng:
“Trần Hành Châu, em không xứng với anh.”
Tất nhiên là không. Chúng tôi chỉ đến từ hai thế giới khác nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không xứng với anh.
Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
“Trần Hành Châu, một ngày nào đó lúa mì nhà em sẽ chín.”
Tôi phải quay về.
Tôi sẽ không giống như anh, luôn ở lại trong thành phố nhộn nhịp và hoa lệ này.
Anh ấy cười nhẹ:
“Lạc Thanh Thanh, tôi có thể về thu hoạch lúa mì cùng em .”
Từ nhỏ, các cô chú trong làng đã bảo tôi không nên tin vào lời đàn ông. Họ nói, mẹ tôi vì quá tin bố mà đã lấy ông, rồi sống cuộc đời khổ cực trong làng. Trước khi tôi ra đời, bố tôi đã bỏ đi, để mẹ tôi một mình. Mẹ vì quá đau khổ mà qua đời không lâu sau khi sinh tôi.
Họ bảo, lời đàn ông không đáng tin. Khi họ thích cậu, họ sẵn sàng hái sao trên trời cho cậu, nhưng khi không thích nữa thì ngay cả cốc nước để bên cạnh cũng lười đưa cho.
Nhưng khoảnh khắc này, tôi đã tin.
Tôi tin rằng anh ấy sẽ cùng tôi về thu hoạch lúa mì.
————
Tôi và Trần Hành Châu đã ở bên nhau.
Không có lời tuyên bố công khai hoành tráng.
Chỉ đơn giản là mỗi khi hoàng hôn buông xuống, người qua đường có thể thấy chúng tôi tay trong tay đi dạo.
Tôi nghe thấy tiếng xì xào của mọi người.
“Họ thực sự bên nhau rồi sao? Tôi cứ nghĩ đó chỉ là tin đồn.”
Anh ấy thường cùng tôi đến căng tin số 2 ăn món sườn xào chua ngọt yêu thích của tôi. Dì Trư, người gắp thức ăn, vừa gắp đồ ăn vừa nhìn chúng tôi cười.
“Ngày hôm nay là chú Chu nấu ăn đấy, món này chắc chắn rất ngon,” Vương đại nương vừa nhìn tôi vừa nói.
Khi Trần Hành Châu đưa tôi về đến ký túc xá, chúng tôi đứng lại khá lâu ở trước cửa. Cuối cùng, Vương đại nương không nhịn được phải lên tiếng:
“Giờ này rồi! Còn đứng đó nữa! Mau về phòng đi thôi!”
Trên đường đi nộp bài tập, dì Phương đi cùng, ánh mắt dõi theo chúng tôi rồi cười khen:
“Thanh Thanh nhà ta, giỏi hơn mẹ nó, chọn được bạn trai tốt, chàng trai này nhìn là biết đáng tin cậy.”
Mặc dù lúc đó, tôi cũng không rõ tương lai của chúng tôi sẽ ra sao, nhưng tôi nghĩ sống cho hiện tại là đủ rồi.
Cho đến khi Lưu Thời Nguyệt lại tìm đến tôi.
———-
Từ sau lần chúng tôi đấu khẩu ở căng tin, cô ta đã chuyển ra khỏi ký túc xá. Đã một thời gian tôi không gặp lại cô ta.
Cô ngồi trong quán cà phê, đeo kính râm, nhưng vẫn lộ rõ vẻ kiêu ngạo trên gương mặt.
“Lạc Thanh Thanh, gần đây cậu có vẻ rất vui khi hẹn hò với Trần Hành Châu nhỉ.”