Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Muội nhìn quanh, thấy không có ai, mới nói: “Tỷ đấy, đã làm thê tử của người ta, nên chững chạc một chút.”

Ta chẳng buồn để ý lời chê bai, chỉ khăng khăng tựa vào muội ấy: “Lấy chồng thì sao? Bộ vương pháp cấm tỷ thân mật với muội à?”

Khương Ly bị ta chọc cười.

Tuy ta lớn hơn muội ấy hai tháng, nhưng tính tình không trầm ổn bằng.

Nàng hiểu quy củ hơn, hiểu chuyện hơn.

Mẫu thân ta từng nói, cũng nhờ ta vô tư vô lo, cười nói suốt ngày, bốn người chúng ta mới gắng gượng sống được.

Còn Khương Ly từ nhỏ đã hay lo nghĩ, khi ta còn mải nghịch bùn ngoài sân, nàng đã tập tành khâu vá.

Dù thêu chưa đẹp, nhưng vẫn cố gắng phụ mẹ sắp xếp chỉ thêu, làm mấy việc lặt vặt.

Ta chợt buột miệng: “A Ly, muội cảm thấy sau khi gả vào đây, cuộc sống thế nào?”

Bước chân muội ấy khựng lại, rồi ngoái đầu nhìn ta.

Ta liền né tránh ánh nhìn của nàng, không dám đối diện.

Dù sao hai chúng ta đã hứa không tranh sủng, thế nhưng Lục Cảnh Chiêu mỗi đêm đều ngủ ở chỗ ta, ta rốt cuộc vẫn thấy mình có lỗi.

Khương Ly im lặng một lúc, đáp: “Cũng tốt, ít nhất còn hơn ở nhà.”

Ta gật đầu, không dám nói gì thêm.

Khương Ly tỏ ra dửng dưng, hỏi: “Còn Hầu gia thì sao? Người đối đãi với tỷ thế nào?”

Chắc là muội ấy ngưỡng mộ ta.

Ta vội làm bộ mặt khổ sở: “Cũng… như vậy thôi… Cùng lắm cũng chỉ là lấy chồng, ngày nào chẳng phải sống?”

Khương Ly không tiếp lời.

Ta tự trách miệng mình vụng về.

Đầu óc lại xoay vần nghĩ phải nói sao để muội ấy thoải mái hơn.

Suy nghĩ vẩn vơ, chẳng mấy chốc chúng ta đã đến sân viện của muội ấy.

Khương Ly bảo ta vào trong ngồi, đương nhiên ta vui vẻ đồng ý.

Nhân tiện ta ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Thúy, ý bảo nàng mang hòm trang sức ta muốn tặng cho Khương Ly vào.

Vừa bước vào phòng, Khương Ly nói ta ngồi tạm, còn muội đi ra ngoài một chút, bảo Tiểu Hồng theo cùng.

Thấy hai người họ đã đi xa, ta lập tức giục Tiểu Thúy mang chiếc hộp lại.

Ta đặt thêm chiếc vòng ngọc phỉ thúy mới nãy lão phu nhân thưởng vào đó.

Đồ tiến cống phỉ thúy mỗi năm một ít, cặp vòng lần này xem ra rất quý.

Hai món vốn là một đôi, chia ra thì phí, chẳng bằng đưa hết cho Khương Ly, ít ra lòng ta cũng bớt áy náy.

Đang nghĩ ngợi, Khương Ly đã trở về.

Sau lưng muội còn có Tiểu Hồng.

Vừa bước vào, Tiểu Hồng liền đặt chiếc hộp trong tay xuống trước mặt ta.

Ta ngơ ngác không hiểu.

Khương Ly ngồi xuống cạnh ta, mở miệng: “Đây đều là mấy thứ mấy ngày nay muội mới được ban, tỷ xem có thích không? Nếu thích thì cứ cầm đi.”

Ta càng lúc càng không hiểu.

Khương Ly nhìn ta một lúc, vội vã giải thích: “Muội không phải cố ý khoe Hầu gia sủng ái, chỉ là…”

Sủng ái của Hầu gia?

Nếu muốn khoe, chẳng phải ta mới là người khoe sao?

Ta càng thêm rối trí.

Khương Ly ngập ngừng, rồi tiếp: “Chúng ta từng hẹn nhau sẽ không tranh sủng, thế nhưng…”

Ta hiểu ra.

Khương Ly đang ám chỉ việc ta độc chiếm Hầu gia.

Lập tức ta nắm chặt tay muội, quả quyết: “Ta biết muội muốn nói gì, muội yên tâm, ta sẽ không như thế nữa.”

Trong lòng ta âm thầm thề, tối nay nhất định phải bảo Lục Cảnh Chiêu sang phòng Khương Ly.

Khương Ly nghe vậy, liền nở nụ cười: “Cuối cùng tỷ cũng hiểu rồi.”

Muội ấy dứt lời, ta cũng nhẹ cả lòng, vì Khương Ly không bị lạnh nhạt.

Nhưng ta cũng có phần bứt rứt, vì ra hóa ra ta và Khương Ly được đối xử giống nhau.

Ta lắc đầu xua tan những ý nghĩ vớ vẩn.

Một nam tử mới ở cạnh chừng hơn tháng, sao sánh được với Khương Ly của ta?

Dù vậy, Lục Cảnh Chiêu đối xử với ta rất tốt, ta… thật sự rất thích người.

05

Thật ra không phải đến khi gả qua đây, ta mới gặp được Lục Cảnh Chiêu.

Năm ta 16 tuổi, ta đã từng trông thấy chàng rồi.

Khi ấy, ta đã không còn ham chơi nữa.

Rốt cuộc thì con nhà nghèo sớm phải lo toan, nào có thể vô tư mãi.

Ta còn nhớ năm đó có một hội chùa, mẫu thân ta và mẫu thân của Khương Ly đã thêu rất nhiều túi hương cầu bình an.

Vào ngày hội, bán những túi ấy có thể được giá tốt.

Nhưng đám hạ nhân trong phủ thật khôn lỏi, ngày thường cầm đi bán chỉ cần 2 phân bạc, còn đúng ngày hội chùa thì đòi tới 5 phân mới chịu mang túi ra sạp.

Mẫu thân ta giận đến đỏ cả mắt.

Vốn dĩ giá bán đã chẳng được là bao, còn phải trừ tiền chỉ, tiền vải.

Dẫu hai người thức đêm thêu thùa không tính công, tính tới tính lui cũng chẳng được là mấy.

Khương Ly cũng thường than thở.

Ta vốn chẳng giỏi nữ công, luyện cách nào thêu ra cũng khó coi, chỉ tổ thêm phiền.

Trong chuyện này ta chẳng giúp được gì, lòng đã thấy day dứt.

Nhìn mẫu thân và Khương Ly buồn bã, ta quyết tâm làm chút việc cho họ.

Sáng sớm ngày trước hội chùa, mẫu thân đành chịu thỏa hiệp, định nhờ hạ nhân mang túi hương đi bán.

Nhưng bà không tìm thấy chỗ để mấy món thêu, chỉ thấy duy nhất một mảnh giấy ta để lại.

Ta viết trong đó rằng số hàng đã được ta cầm đi, nhắn bà đừng lo, tối ta sẽ về.

Phụ thân dù chẳng ưa gì ta, song cũng không cho phép nữ nhi chưa xuất giá như ta tự ý ra ngoài lộ mặt.

Cho nên đêm đến, ta liền lẻn leo tường trốn đi.

Trời vừa tảng sáng, ta đã bày xong sạp nhỏ ở cổng chùa.

Chỗ này đắc địa, ai vào chùa lễ bái, ắt phải liếc qua sạp của ta.

Qua một lúc, người đến dâng hương từ từ kéo đến.

Cũng có không ít kẻ buôn bán bắt đầu dọn hàng.

Nhưng ta không sợ.

Túi thêu của mẫu thân ta là nhất trên đời, há có ai mù mà mua mấy thứ thêu ẩu ở sạp khác?

Quả nhiên đúng thế.

Có ta đứng đó, buôn bán ở các sạp khác đều ế ẩm.

Nhất là lão đại thúc đối diện, cũng bán túi hương cầu phúc.

Nhìn túi của ta sắp bán hết, mà túi của ông ấy vẫn chưa có ai mua.

Ông ta cứ nhìn chằm chằm ta, khiến lòng ta bất an.

Ta bèn thôi không ngó đến, chỉ tập trung mời khách ghé qua.

Chợt, lão thúc nọ xồng xộc đi sang phía ta.

Bản năng ta cảm thấy không ổn, quả nhiên lão bắt đầu làm khó.

“Nha đầu nhà ai thế? Lần đầu tới đây dọn sạp, lại dám chiếm chỗ tốt như vậy?”

Cổng chùa Trinh An vốn đâu phải chợ buôn, sao lại có chuyện “chỗ tốt” cố định?

Ta chưa nghe nói quy củ nào như thế, nhưng chẳng dám cãi.

Ta xoay đầu qua chỗ khác, không muốn đôi co, mong ông ta thấy chán mà tự đi.

Nhưng ta đã đánh giá thấp sự kết bè của mấy tay buôn nhỏ.

Bà thím hàng bên cũng hùa vào:

“Thật là không biết phép tắc, chỗ này vốn là của ta, thấy con chỉ là nha đầu nên tạm bỏ qua, ai dè con mặt dày chiếm luôn.”

Phải chăng là không dám đòi, chứ nào phải nể nang?

Ta đâu có vừa tới sạp bà ấy, sao không sớm nói ngay?

Đợi có kẻ xông ra, bà mới giở trò.

Ta lười vạch trần nên chỉ im lặng.

Còn chưa kịp mở lời, lại có thêm kẻ tới “tiếp sức”.

Bọn họ vây kín quanh ta, có người toan giật đồ, có kẻ thò tay muốn cướp túi hương.

Ta vội cất mớ hàng, ôm chặt trong lòng.

“Nếu chỗ này là của các người, ta đi là được chứ gì!”

Dứt lời, ta vội bỏ đi.

Tim đập loạn xạ.

Song bọn họ cản lối, người nào người nấy trông hung dữ, vừa giằng co mớ túi trong tay ta vừa giật tóc ta.

Bao nhiêu kẻ như vậy, ta sao địch nổi, chỉ còn biết kêu cứu.

Trước cổng chùa Trinh An, khách qua kẻ lại tấp nập, không một ai chịu ra tay giúp ta.

Lão đại thúc túm chặt miệng ta, giật mất bọc đồ trong lòng, túi hương rơi vãi tứ tung.

Cả đám xô đẩy nhau, tranh cướp túi của ta.

Bà thím kia nhân lúc hỗn loạn còn cấu véo ta mấy cái.

“Đừng lấy túi của ta! Đừng lấy mà!”

Ta khóc thét.

Lúc ấy ta chẳng cảm thấy đau, lòng chỉ có một nỗi sợ: công sức thêu thùa của Khương Ly và mẫu thân đều đổ xuống sông xuống bể.

“Dừng tay hết cho ta!”

Tiếng quát lạnh lẽo vang lên, khiến cả bọn khựng lại.

Nhân cơ hội đó, ta vội lao tới nhặt mấy túi hương.

Phần lớn đã bị giẫm bẩn, hay xé rách biến dạng.

Hết cả rồi, mọi thứ đều xôi hỏng bỏng không.

Nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống túi.

Giữa tầm mắt mờ mịt ấy, một đôi giày ủng đen hiện ra.

Dù không thấy rõ, ta vẫn nhận ra vẻ quý giá tinh xảo của nó.

Ta ngước lên, nhìn thấy Lục Cảnh Chiêu.

Khi đó ta còn chưa biết tên hay thân phận của chàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương