Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

02

Tôi người đàn ông mặt, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tôi suýt đã cùng anh ta sống hết cuộc đời.

Anh ta coi thường phụ nữ, khinh rẻ hôn nhân, còn lấy danh tiếng tôi ra để đe dọa.

Một luồng khí nóng xông thẳng đầu.

Tôi giơ tát thẳng mặt anh ta.

Một tiếng “chát” vang giòn tan.

Lý Hữu Lâm ôm mặt, trong tràn đầy vẻ không dám tin:

“Em dám đánh tôi?”

“Đánh anh sao?”

Tôi lạnh lùng anh ta:

“Lý Hữu Lâm, từ hôm nay trở , giữa tôi và anh cắt đứt hoàn toàn.”

“Quý Nam!”

Anh ta gào :

“Em đừng có mà hối hận!”

Tôi khinh thường liếc anh ta một cái, quay người bước .

Tô Tiểu Vũ bỗng từ phía anh ta chui ra, chắn mặt tôi.

cô ta đỏ hoe, nước rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

nói nhỏ như muỗi kêu, chỉ đủ chúng tôi nghe thấy:

“Chị Nam Nam, chị đừng trách phụ.”

Cô ta lại gần tôi một chút:

phụ trong lòng vẫn có chị, anh ấy chỉ là thương hại em – một cô gái nhà quê mà thôi.”

“Chị xem, chị sinh ra ở thành phố, có học vấn, có công việc, lại còn có một người đàn ông tốt như phụ muốn cưới chị. Thiếu một chỉ tiêu nhà đã sao chứ?”

“Hơn , đâu chỉ phân nhà một lần, lô chắc sẽ đến lượt chị thôi.”

“Nhưng em không giống vậy, nếu không có căn nhà này, em sẽ ba em ép gả tên què ở đầu làng…”

Tôi nghiêng người né qua một chút, lớn đáp lại:

“Tô Tiểu Vũ, cô giả vờ đáng thương quen không?”

Những công nhân xung quanh bắt đầu ngoảnh lại .

“Mùa đông năm ngoái, cô mẹ mình lục sạch tiền, nửa đêm ngồi khóc ở cổng , là tôi dắt cô về nhà.”

“Mẹ tôi nửa đêm lồm cồm bò dậy nấu mì cô ăn, tôi thấy cô mặc quần áo mỏng manh con mang chiếc áo len đan tặng cô. Những thứ cô đều quên hết đúng không?”

Mặt Tô Tiểu Vũ mét như tờ giấy.

Tôi chẳng thèm để ý đến cái dáng điệu giả tạo cô ta.

Kẻ chuyện hổ thẹn đâu tôi, tôi nhất định để mọi người biết rõ – chính là Tô Tiểu Vũ đã phản bội tôi.

“Cô bày ra vẻ ấm ức để lấy lòng thương hại mặt tôi.”

“Tôi thậm chí còn sợ cô theo không kịp tiến độ mà đuổi việc, nên nhờ Lý Hữu Lâm trực tiếp hướng dẫn cô. Lúc cô nói ?”

Tôi bắt chước Tô Tiểu Vũ, véo cổ họng nói:

“Chị Nam Nam~ chị thật tốt, này em nhất định sẽ báo đáp chị.”

Một tràng cười vang xung quanh, nước Tô Tiểu Vũ lập tức dâng đầy trong hốc .

Tôi bĩu môi:

“Bây lại, cô quả thật biết ‘báo đáp’ đấy.”

“Mọi người chú ý nhé, giúp Tô Tiểu Vũ trả giá đấy, như tôi đây này, giật mất người yêu, mất luôn cả nhà.”

Lý Hữu Lâm nhíu mày bước tới, che chắn Tô Tiểu Vũ đứng lưng:

“Toàn mấy chuyện vụn vặt cũ rích, nhắc lại ?”

“Ai mà chẳng từng giúp người khác?”

“Quý Nam, cái tính chi li em đúng là chẳng có chút khí độ cả.”

Tôi giơ chân, đá thẳng bắp chân anh ta một cái:

“Bây người hợp lại bắt nạt tôi, mà còn có mặt mũi nói tôi nhỏ nhen?”

Bên cạnh bỗng có người tiếng, là Tiểu Lý tổ bên cạnh:

“Mấy hôm Tô Tiểu Vũ còn nói, nhà chị Nam Nam chỉ có một cô con gái, điều kiện tốt, giúp cô ấy là điều đương nhiên.”

Một nữ công nhân khác cũng phụ họa:

“Đúng vậy, lần cô còn nói mẹ cô muốn gả cô , chính là chị Nam Nam cầu xin giám đốc giúp cô nên cô được giữ lại, vậy mà cô lại trở mặt như thế à?”

Tô Tiểu Vũ nói đến nỗi không ngẩng nổi đầu, thân hình lảo đảo như sắp ngã.

Sắc mặt Lý Hữu Lâm mét, anh ta dang kéo Tô Tiểu Vũ lòng.

Chỉ về phía tôi, lạnh quát:

“Quý Nam, em cố ý không? Nhất định muốn cô ấy mất mặt?”

“Tôi cô ta mất mặt?”

“Chẳng người khiến tôi ghê tởm à?”

“Tiểu Vũ anh dễ xấu hổ thế đừng mấy chuyện xấu hổ như vậy.”

Nói xong, tôi không thèm để tâm đến người , gạt đám đông ra rảo bước ra ngoài.

03

Vừa ra tới cửa phân , Tiểu Lý đã chạy theo .

Cô ấy nắm lấy tôi, dáo dác trong , hạ nói nhỏ:

“Chị Nam Nam, chị nhất định cẩn thận .”

“Lúc nãy Tô Tiểu Vũ còn nói với người khác rằng, chị ỷ mình là người thành phố nên hay bắt nạt cô ta.”

“Nói phụ đã sớm hết tình cảm với chị, chỉ còn chờ ngày thẳng thắn nói chia .”

“Cô ta còn nói không?”

“Nói… nói chị vừa mập vừa dữ, không xứng với phụ tốt bụng cô ta.”

Tiểu Lý bĩu môi:

“Đâu có giống cô ta, biết giặt đồ nấu cơm phụ.”

“Nghe mà em cũng tức giùm chị!”

“Chị là lao động tiên tiến cơ mà! Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, cô ta giặt giũ nấu cơm ghê gớm chứ!”

“Lúc , ngày nào cô ta cũng bám theo Lý Hữu Lâm, miệng ngọt xớt gọi ‘ phụ’ suốt, ai mà không ra cô ta có ý !”

“Vài hôm , Lý Hữu Lâm còn dẫn theo cậu em trai cô ta mua xe đạp đấy.”

Tiểu Lý giơ ngón , lắc lắc:

“Nghe nói tốn những trăm đồng . Nhà Tô Tiểu Vũ nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền chứ.”

Lý Hữu Lâm chỉ là con nhà bình thường.

Lúc tính chuyện cưới xin với tôi, cũng chỉ đưa được 166 đồng tiền sính lễ.

Vậy mà lại nhẹ nhàng tặng người ta hẳn một chiếc xe đạp trăm đồng.

Cơn giận quá lớn khiến tôi bỗng trở nên bình tĩnh.

Chỉ còn lại một khoảng lạnh lẽo và tỉnh táo đến đau lòng.

“Chị hiểu , cảm ơn em nhé, Tiểu Lý.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương