Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Về đến nhà.
tôi đang bận rộn gói bánh chẻo.
Thấy sắc tôi không ổn, bà vội vàng chạy ra đón:
“Sao thế này? dài thườn thượt vậy.”
Bà rướn cổ ra sau lưng tôi:
“Bạn trai đâu? Sao không về cùng?”
Tôi không nói .
“ lẽ chuyện phân nhà có vấn đề rồi?”
Giọng bà trở nên căng thẳng:
“Không thể nào, nhà mình chờ lâu nhất rồi, hơn nữa, xưởng phải nói năm nay ưu tiên cán bộ chủ chốt sao?”
Đúng là ưu tiên cán bộ chủ chốt.
Nhưng năm ngoái tôi đã giúp sửa xong hai cái máy.
Nhờ đó mà anh ta cao hơn tôi một bậc.
Chỉ tiêu phân nhà cũng vì thế rơi vào anh ta.
“Anh ta đưa nhà Tô Tiểu Vũ rồi.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế sô pha, mệt mỏi nói:
“Hai người họ đã đăng ký kết hôn. Nói là kết hôn giả, đợi nhà Tô Tiểu Vũ ổn định sẽ ly hôn.”
tôi kêu lên một tiếng “ôi trời ơi”:
“Thế là cái chuyện ? Không phải quá lố bịch rồi sao?”
Đang nói, ngoài sân vang lên tiếng chuông xe đạp leng keng.
Tôi ló đầu ra , thấy là Tô Tiểu Vũ.
Cô ta đã thay bộ đồng phục của xưởng, mặc một chiếc áo sơ mi hoa toanh.
Trong cầm một cái túi lưới, bên trong có quả táo.
Đứng ngoài cửa, lén lén lút lút vào.
Thấy tôi bước ra, cô ta liền nở một nụ cười rụt rè:
“ Nam Nam, em biết chuyện nhà cửa là em có lỗi , cũng có lỗi .”
“ quả trái cây này là em…”
Cô ta định dùng quả táo dở hơi này để đổi căn nhà của tôi sao?
Cơn giận của tôi bùng lên ngay lập tức.
Tôi bật dậy khỏi ghế sô pha, xông ra ngoài đẩy mạnh cô ta ra cửa:
“Mang quả táo rác rưởi của cô đi chỗ khác, cút!”
Cô ta run lên một cái vì tiếng quát của tôi, nước chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chã.
“ Nam Nam, em biết giận em, nhưng em thật sự hết cách rồi.”
“Em không bắt về nhà, cũng không bán tiền sính lễ.”
Cô ta nghẹn ngào, vai run lên từng đợt:
“Giờ nhà em biết em được chia nhà ở thành phố còn chồng nữa, chắc cũng không đến tìm em nữa.”
“Em sư phụ thật sự chỉ là mượn danh nghĩa để nhà, đợi em trai em cưới xong, nhà cửa yên ổn rồi, em sẽ lập tức ly hôn anh ấy…”
Những giọt nước đó, tôi coi ra .
Trong tôi chỉ thấy chiếc áo sơ mi trên người cô ta, màu xanh nhạt, thắt lưng trắng.
Tháng trước, bạn học cũ của tôi gửi tặng đúng một chiếc vậy.
Lúc đó tôi đang bận giúp sửa máy, nhờ anh ta ra hộ.
Anh ta nói áo làm mất trên đường.
ra là… mất vào Tô Tiểu Vũ.
Tôi nhếch môi, cười khẩy đầy châm biếm:
“Cô đúng là thích ‘mượn’ thật đấy.”
“Mượn nhà phải mặc áo , mượn nhà còn phải để mua xe đạp em trai cô à?”
Tô Tiểu Vũ tôi nói mày trắng bệch, cắn môi lén liếc vào trong nhà:
“ có ở nhà không? Em vào giải thích …”
“Không cần giải thích!”
tôi bước ra, sắc hơi tái.
“Nhà chúng tôi không thiếu quả táo thối của cô! Nếu cô thật lòng xin lỗi, hãy trả nhà tôi, rồi cút khỏi xưởng ngay!”
Tô Tiểu Vũ sợ hãi lùi hai bước, nước càng rơi dữ dội hơn:
“ , đừng vậy… thật sự là… cháu…”
tôi tức đến mức thở dốc, ngón chỉ thẳng vào cô ta cũng run lên:
“Thật sự cái ? Thật sự là không biết xấu hổ à?”
“ tôi – Nam Nam – quen năm năm trời, vì cậu ta mà từ bỏ cả cơ hội lên tỉnh làm việc.”
“Còn cô sao? tới có nửa năm đã chen chân giật người ta, còn dám vác tới nhà tôi!”
Tô Tiểu Vũ bỗng ngồi thụp xuống đất, hai ôm gối, khóc nức nở.
“Em không cố ý… em chỉ là được sống…”
“Em là người từ nông thôn lên, ở xưởng bắt nạt, chỉ có sư phụ là chịu giúp em…”
05
Chưa kịp để tôi mắng cô ta, đã hớt hải chạy tới.
Anh ta nhíu mày, vứt luôn chiếc xe đạp mà thường ngày quý vàng sang một bên, hấp tấp chạy tới đỡ cô ta dậy.
“Sao vậy? Ai bắt nạt em thế?”
Giọng nói đầy xót xa ấy kim châm đ.â.m thẳng vào tim tôi.
tôi sầm , vô thức quay sang tôi, nắm tôi rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.
Tô Tiểu Vũ nhào vào lòng , khóc càng dữ dội hơn:
“Sư phụ… em chỉ đến thăm , nhưng Nam Nam đều mắng em…”
“ lẽ em sai thật rồi sao? Thôi nhà này em không cần nữa, em về quê cũng được…”
“Gả người ngốc, người què hay người liệt cũng sao… em cam chịu số phận…”
“Em nói cái vậy hả!”
xoa đầu cô ta, quay đầu trừng tôi:
“Quý Tái Nam, em em rốt cuộc là làm cái vậy? nhà người ta cũng đâu có dễ dàng ? Em cứ phải ép cô ấy đến c.h.ế.t hài lòng à?”