Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng cô ta run rẩy, như thể chỉ cần ai không đồng ý, hy vọng mong manh sẽ lập tức sụp đổ.
Hứa Thời Uyên bên cạnh nhìn dáng vẻ đáng thương , trong lòng có chút không nỡ.
“ … gần sức khỏe cô ta thật sự không ổn, hay là—”
Anh còn chưa nói hết câu, đã bị Từ Uyển Đình lạnh lùng ngắt :
“Anh xót cô ta quỳ sao?”
mắt cô lạnh băng, trực tiếp nhìn thẳng vào anh, trong nói tràn chất vấn.
“Không có! Không có!”
Hứa Thời Uyên cuống cuồng phủ nhận, mắt chột dạ.
Anh nhanh chóng ra hiệu cho vệ :
“Dẫn cô ta ra hành lang quỳ.
Không có lệnh của , không cho dậy!”
Hai vệ lập tức tiến lên, lôi Chu Nguyệt ra khỏi .
Cô ta vùng vẫy vài cái, sức yếu không chống nổi, cuối cùng bị đi.
Sau khi Chu Nguyệt bị ra ngoài,
Từ Uyển Đình mới thở ra một hơi dài, cả người như được nới lỏng,chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Thời Uyên bên cạnh nhìn cô,trong lòng dâng lên giác áy náy.
Anh nhẹ cúi xuống,định hôn lên má cô.
Từ Uyển Đình lại nhíu mày,tránh đi nụ hôn của anh.
Hứa Thời Uyên đưa tay định vuốt lông mày đang nhăn của cô,rồi ghé sát tai, nhẹ nhàng thì thầm:
“Bảo bối… anh muốn thú nhận với em một chuyện…”
“Tôi giữ lại Chu Nguyệt… là tình trạng của em không tốt.”
Đột nhiên, một y hốt hoảng chạy vào ,lớn tiếng hét lên:“Chu Nguyệt… cô ta bỗng nhiên chảy rất nhiều máu, rồi ngất xỉu!”
Từ Uyển Đình nghe vậy liền quay nhìn ra hành lang,trước mắt là một vệt đỏ dài,khiến cô không thể không nhớ đến ngày mình bị cóc năm xưa.
Hôm , trên người cô cũng toàn là máu,đau đớn đến mức không thể dậy nổi.
Cơ thể cô run lên dữ dội,hai tay như bám chiếc phao sinh mạng,níu tay Hứa Thời Uyên.
“Thời Uyên… em sợ lắm…Anh ở lại với em được không?”
Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc,trong mắt chỉ còn lại nỗi hoảng loạn và bất .
Hứa Thời Uyên lại lạnh lùng gỡ từng ngón tay cô ra,những ngón tay dùng lực quá mạnh mà trắng bệch.
Anh không ngoảnh lại,ôm Chu Nguyệt lao thẳng vào cấp cứu.
“Ở có trông em rồi.
Anh phải đi xem cô thế nào.”
Từ Uyển Đình cười gượng,thì thầm như tự nói với chính mình:“Đúng vậy, bên em có …”
Giọng cô mang theo chút giễu cợt:“Chẳng … bên Chu Nguyệt không có sao?”
Trái tim cô vẫn từng cơn nhói đau, so với những lần trước,cô đã dần học cách chịu đựng.
Không cần thuốc thần nữa.
Có bị tổn thương quá nhiều lần,nỗi đau cũng trở nên chai lì.
Cũng chính thật sự đã đau,nên cô mới quyết định học cách buông tay.
Từ Uyển Đình nhớ lại tâm lý dạy,nhắm mắt lại, hít sâu nhiều lần.
Cuối cùng xúc cũng dần ổn định lại.
Không đã ngủ bao lâu,cô chợt bị đánh thức bởi tiếng trẻ con khóc vang lên.
Từ Uyển Đình mở mắt,khoác áo khoác ngoài,lặng bước ra hành lang.
Qua khung cửa kính,cô nhìn thấy Hứa Thời Uyên đang bế một bé sơ sinh.
Động tác của anh còn hơi vụng về, mắt lại tràn niềm hạnh phúc lần làm .
Trên giường bệnh, Chu Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhìn hai con.
Cô ta nhẹ giọng nói:“Anh nhìn xem, mũi và mắt con…giống anh y như đúc.”
Giọng nói của Chu Nguyệt nhẹ nhàng, mắt chứa yêu thương.
Từ Uyển Đình nghẹn thở trong giây lát.
Dù trong lòng cô đã rõ,đứa bé là con ruột của Hứa Thời Uyên, trong lòng vẫn có chút ngu ngốc…mong chờ một phủ nhận từ anh.
Thế , Hứa Thời Uyên chỉ lặng gật ,đưa tay xoa nhẹ Chu Nguyệt,dịu dàng nói:“Em vất vả rồi.”
Chu Nguyệt rưng rưng nước mắt, nụ cười trên môi lại rạng rỡ hạnh phúc:
“Không vất vả gì cả…Có thể sinh con cho anh, em rất vui.
Cho dù Từ Uyển Đình có em quỳ bao lâu,em cũng cam tâm tình nguyện.”
Mấy y một bên,còn tưởng là một gia đình người hạnh phúc.
Ai nấy đều nhìn họ bằng mắt ngưỡng mộ.
Có người nhỏ giọng thì thầm:“Đúng là một gia đình viên mãn quá.”
“Đứa bé dễ thương thật đấy.”
“Chà… Tổng giám đốc Hứa đúng là người đàn ông tốt hiếm gặp.”
Một y khác tràn ngưỡng mộ nói:“Nghe bảo Chu Nguyệt sinh con gái cho anh ,đã được tặng hẳn một căn biệt thự trị giá hai trăm tỷ!”
Một y khác bĩu môi:“Biệt thự thì đã sao,Tổng giám đốc Hứa nuông chiều Chu Nguyệt đến mức không còn giới hạn gì nữa rồi.
Mấy người còn nhớ cái video kia không?
Chính là do Chu Nguyệt tung ra đấy.”
“Cô ta làm hại vợ người ta đến mức như vậy,mà Hứa tổng không những không trừng phạt,còn thưởng cho cô ta một chuyến du lịch nước ngoài!”
“Trời ơi, quá mê luôn ,nghe nói trước hai người còn là đối thủ cạnh tranh kịch liệt nữa cơ!”
“Cặp đôi oan gia này đúng là số một!”
Từ Uyển Đình lặng một bên, mắt trống rỗng…
Móng tay cô bấu vào lòng bàn tay, sắc mặt lạnh như băng.
Giọng cô cũng lạnh lùng như lưỡi dao: “Đàn ông đã có vợ và kẻ cóc… đúng là rất xứng đôi.”
Lúc này, một y nhận ra cô, giọng châm chọc vang lên: “Ơ kìa, chẳng phải là Từ Uyển Đình trong cái video sao?
Bị nhiều người ‘chơi’ như thế mà Tổng giám đốc Hứa còn chịu cưới cô, cũng coi như phúc phần rồi, còn mặt mũi đâu mà xen vào chuyện của người ta nữa?”
Một y khác cũng lên tiếng phụ họa: “Cô đừng tưởng internet không có trí nhớ nhé. Ai bảo cô không điều, cứ quyến rũ chú nhỏ, phá vỡ tình của người ta.
Nếu không, Chu Nguyệt đã chẳng cóc cô để dạy cho một bài học!”
của Từ Uyển Đình nghe vậy, giận tím mặt, quát lớn: “Tất cả im miệng lại! Nếu còn nói bậy, tôi kiện các cô tội phỉ báng!”
Các y lúc này mới miễn cưỡng bỏ đi, trước khi ra khỏi vẫn không quên trừng mắt, liếc cô một cái khinh bỉ.
Ông Từ đau lòng vỗ nhẹ lưng con gái, lo lắng hỏi: “Sao con lại ngồi một mình? Còn Thời Uyên đâu? Sao nó không ở bên con?”
Từ Uyển Đình khẽ thở dài, nhẹ nghiêng cằm chỉ về phía bệnh.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ông Từ giận dữ đến đỏ bừng mặt, nắm tay lại định xông vào đánh Hứa Thời Uyên.
Từ Uyển Đình vội áo lại, khẽ nói: “… thôi đi. Đánh anh ta cũng chẳng thay đổi được gì. Con muốn về nhà.”
cô nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ của con gái, cuối cùng cũng hiểu – cô đã thật sự buông bỏ.
Ông chỉ có thể gật bất lực, đưa cô đi làm hộ chiếu, rồi cùng cô trở về nhà.
Về đến nhà, mẹ cô mắt đỏ hoe, ôm con gái, giọng run run: “ , con thật sự quyết định ra nước ngoài sao?”
Trong lòng Từ Uyển Đình cũng luyến tiếc, vẫn kìm nước mắt, gật , cố nở một nụ cười nhẹ: “Mẹ à, sao lại làm như con đi biệt xứ vậy? Con chỉ ra nước ngoài làm việc thôi, chứ đâu phải không quay lại nữa.”
Mẹ cô đưa vali đã sắp sẵn cho con, mắt chan chứa day dứt: “Con từ nhỏ đã có chí lớn, chỉ trách mẹ nghĩ sai, tưởng rằng gả con vào nhà tốt là con sẽ hạnh phúc. Kết quả thì…”
Từ Uyển Đình dịu dàng nắm tay mẹ, nhẹ nhàng ủi: “ mẹ, gả cho Hứa Thời Uyên là lựa chọn của con, con không trách ai cả, cũng không trách bản thân mình khi .
Đã chọn, thì con có thể gánh, và cũng có thể buông.”
Tạm biệt mẹ, Từ Uyển Đình chiếc vali nặng trĩu, trở lại căn nhà nơi cô đã sống suốt năm.
Cô lặng đặt bản thỏa thuận ly hôn và giấy báo sảy thai lên bàn khách, mắt không còn chút lưu luyến nào.
Sau , cô vali, cầm hộ chiếu trong tay, bước đi không ngoảnh lại – thẳng đến sân bay.
Khi bước qua cổng kiểm tra ninh, điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông.
Là Hứa Thời Uyên gọi tới.
Giọng anh ta trong điện thoại lo lắng: “Bảo bối, em đang ở đâu? Anh đến đón em đi gặp tâm lý.”
Từ Uyển Đình im lặng nghe hết, không đáp một .
Cô dứt khoát cúp máy, rồi lập tức chặn số của anh.
Sau , tắt nguồn điện thoại.
Từ giây phút , cô mình sẽ không bao giờ cần đến Hứa Thời Uyên nữa.
Bảy năm thầm yêu, năm hôn nhân – đến là hết.
Cô thậm chí không nói một tạm biệt, bởi … cô không muốn nhìn thấy anh ta thêm lần nào nữa.
Trong bệnh, Hứa Thời Uyên đang ngồi bên giường, bế đứa con nhỏ trong tay,
bỗng nhiên, một cơn bất vô cớ ập đến trong lòng anh…
giác … giống như có một bàn tay vô hình đang siết trái tim anh.
Một dự chẳng lành nhanh chóng lan khắp lòng ngực.
Ngày Từ Uyển Đình bị cóc, anh cũng có giác y như vậy.
Hồi , anh cuống cuồng như kẻ phát điên, khắp nơi chạy đôn chạy đáo tìm cô.