Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2 - Cuộc Gọi Từ Cõi Chết

Tôi giải sao với vợ của anh .

“…Lộ tổng, có thể xuất phát chưa ạ?” Giọng run rẩy vang lên phía .

Tôi bác lặng lẽ nhìn nhau qua gương chiếu hậu, ngượng đến mức không thốt nên lời.

Trời ơi, tôi mới đến có mấy biến thành người thứ ba rồi à?

Lộ Dự vẫn ôm tôi, tay vẫn nắm chặt, chiếc nhẫn cưới trên tay anh đâm vào lòng tôi như nhắc nhở.

Anh trầm giọng “ừ” một , như trút gánh nặng, chuẩn bị khởi động xe thì…

Kính xe bị gõ nhẹ.

Một người đàn ông ôm bó hoa hồng đỏ thắm cúi , thấy cửa kính không hạ, liền gõ thêm lần bằng đốt ngón tay.

Khóe môi anh vẫn mang nụ cười như trong ký ức tôi, dù bề ngoài có đôi chút khác biệt, nhưng nốt ruồi dưới môi thì quen thuộc.

Tôi to mắt: “Tô Cảnh?”

Lộ Dự lập tức ấn đầu tôi sang một bên, giấu tôi vào sau lưng anh, lạnh giọng lệnh: “Lái xe.”

“Đợi ! Đừng đi!” Tôi cố gỡ tay anh , “Lộ Dự, đó là Tô Cảnh mà!”

Người tôi từng thầm hồi cấp ba, anh rõ là biết cơ mà!

Anh lại giữ chặt tôi, giọng lộ rõ sự thúc ép: “Lái xe.”

Tôi thật sự không muốn bị anh kéo về nhà rồi bị hiểu lầm sâu , cố hết sức đập vào nút cửa sổ.

ngẩng lên chào Tô Cảnh thì lại bị Lộ Dự ấn đầu , trán tôi dán chặt vào đùi anh, tôi bỗng cứng đờ không dám nhúc nhích.

“Lâu rồi không gặp.”

Giọng Tô Cảnh so với trong ký ức thì trầm , có phần từng trải.

Giọng điệu anh vẫn mang nét cười, nghe có khá vui: “ xa thấy cậu rồi. Sao giờ lại tìm người thay thế ?”

Lộ Dự cười lạnh: “Không có việc gì thì tôi đi .”

“Gặp bạn học cũ mà không chào lấy một câu à? Sau khi Diệp Kỳ mất, cậu lại trở về dáng chán ghét khi xưa.”

Nghe đến tên mình, tôi giật mình muốn cựa quậy, nhưng lại bị Lộ Dự khẽ dùng lực giữ chặt đầu.

Kết quả là… tôi càng dán sát vào thứ không nên dán sát .

Mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn chui vào cái mộ trống nào đó gần .

Vợ chưa từng gặp mặt của Lộ Dự ơi, tôi xin lỗi cô! Tôi tình nguyện… nằm thế chỗ!

Không , người sai là Lộ Dự, sao tôi lại chết chứ.

Tôi khẽ giãy giụa, bất ngờ nghe thấy anh khẽ rên một , tôi vội nhắm mắt, không dám cử động thêm .

“À, xin lỗi, tôi sơ ý , hóa cậu đang bận à.”

Tô Cảnh cười nhạt, chẳng có chút xin lỗi nào trong giọng nói:

“Làm phiền cậu lúc này, thật ngại .”

Aaaaaa! Anh chắc chắn hiểu lầm rồi!

Nói là , nhưng Tô Cảnh không hề có ý rời đi, còn chống tay lên cửa xe, bắt đầu trò chuyện nhiệt tình.

“Ở ngay mộ Diệp Kỳ mà dám làm chuyện thế này, cậu không sợ cô ấy tức sống lại à?”

Không khí xung quanh bắt đầu sặc mùi thuốc súng.

“…” Lộ Dự không đáp, chỉ gọi : “Lái xe.”

khó xử: “Nhưng… tay của Tô thiếu gia…”

Tôi đang sống ở dị giới à?

Sao ai cũng “Lộ tổng”, “Tô thiếu”, còn tôi là “người chết”?

Trời ơi, bất công thế này!

“Em gái nhỏ,” Tô Cảnh có đang nói với tôi, “sao vẫn mặc đồng phục cấp ba …”

Anh thở dài một : “Đừng làm mấy chuyện này, nếu thiếu tiền, em cứ báo giá, tôi trả .”

Tô Cảnh vẫn dịu dàng như xưa.

Đúng , vẫn nên chọn theo Tô Cảnh!

Tôi không nghĩ ngợi gì , vùng vẫy một trận, cuối cùng cũng thoát khỏi tay Lộ Dự, ngẩng đầu lên, bám vào cửa sổ, vui mừng nhìn anh, cầu cứu:

“Tô…”

Đôi mắt Tô Cảnh bỗng trợn lên.

Anh nhìn đăm đăm vào mặt tôi, nụ cười trên môi cũng cứng đờ.

“…Lộ Dự em bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi. Không, em cứ báo giá đi. Bao nhiêu cũng , chỉ cần em theo tôi.”

4

Anh đang nói cái quỷ gì ?!

Tôi nói mình chính là Diệp Kỳ thì bị Lộ Dự ấn ngồi lại.

Gương mặt anh u ám, trừng mắt nhìn Tô Cảnh.

“Cậu muốn tìm người thay thế thì đi mà tìm, đừng có đụng đến cô ấy.”

Tô Cảnh khẽ cười, không đáp lại, rút túi một tấm danh thiếp đen viền vàng đưa tôi.

Lộ Dự chặn lại, nhưng tôi nhanh tay chụp lấy.

“Nếu một ngày em chán Lộ Dự, muốn đổi khẩu vị…” Anh nhếch môi cười sâu xa, “nhớ tìm tôi.”

Tôi trân trọng bỏ vào ba lô, nhưng nghĩ đến khả năng bị Lộ Dự cướp mất, đành học thuộc số rồi giấu vào túi quần.

, tôi tìm anh.”

Miễn là anh chưa kết hôn chưa có người yêu.

Lộ Dự bên cạnh nghiến răng ken két, nhưng tôi mặc kệ, không ngờ người như anh thời cấp ba lầm lì đến , mười năm sau lại biết… cắm sừng!

Đúng là, đàn ông tốt hiếm như đá quý.

“Tôi chờ điện thoại của em đấy.” Tô Cảnh cúi đầu cười, tim tôi đập thình thịch.

Anh lui lại một bước, vẫy tay với tôi, tay kia vẫn ôm bó hoa hồng rực rỡ.

Không giống đi viếng mộ, giống như đang chờ để tỏ tình.

“Tiếc là, bó hoa này… không tặng em. Nhưng lần sau gặp, anh mang hoa riêng em.”

Hoa thì không quan trọng, tôi còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đó nhấn ga, xe lao vút đi.

Tôi không kịp ngồi vững, ngã vào lòng Lộ Dự.

Lồng ngực anh ấm áp, nhưng sắc mặt lại cực kỳ khó coi.

Lần này tôi dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh, co người lại, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

rồi vội chưa để ý, giờ mới thấy nội thất xe sang trọng mà tinh tế, đến tôi – đứa nghèo chưa từng thấy hàng xịn – cũng biết chiếc xe này đắt cỡ nào.

Tôi len lén quay đầu nhìn anh, anh mặt lạnh như băng, chẳng còn chút vui nào, như đang tự nhốt mình trong một thế giới riêng biệt.

lái xe kiểu khích, tôi đành miệng: “Lộ Dự…”

Anh lập tức quay sang, mắt tràn đầy chờ mong.

“…Anh thắt dây an toàn đi.”

mắt anh lại tối sầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn thắt dây vào.

Tôi không rảnh để ý đến biểu cảm thất vọng lạ kỳ của anh, tôi chỉ lo, nếu gặp vợ anh thật, tôi giải sao .

Sau hàng loạt suy luận diễn tập trong đầu, xe dừng lại.

Tôi hơi run khi bước , Lộ Dự lại rất tự nhiên nắm tay tôi lần .

Tôi giãy tay, nhỏ giọng thúc giục: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?!”

Anh mím môi, không nói gì.

Không biết mười năm qua anh trải qua những gì, mà cái khí chất “cấm người lạ tới gần” lại càng đậm nét.

Anh đeo ba lô của tôi một bên, khoác áo khoác đồng phục của tôi ở khuỷu tay, tay còn lại vẫn nắm chặt tay tôi, đi thẳng vào trong.

Tôi níu tay anh: “Khoan ! Anh cứ thế đi vào à? Nhỡ vợ anh thấy thì sao…”

“Tít” một , anh quẹt thẻ cửa thang máy.

Anh khỏe , tôi giãy thế nào cũng không thoát.

Lại “tít” một , anh cửa nhà.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mình sắp bị lôi bêu đầu giữa chợ.

Nhưng anh lại buông tay đúng lúc, nhẹ nhàng đẩy tôi vào trong một bước.

rồi, nhìn đi.”

Tôi mắt, đập vào mắt là một bức ảnh cưới cực lớn.

Tôi trợn tròn mắt, mặt nóng bừng.

Lộ Dự đứng sau lưng tôi, giọng khàn khàn đầy uất ức như một chú chó con bị chủ bỏ rơi.

“Anh nói rồi, em là bảo bối của anh.”

“Trừ em , làm gì có ai khác mà anh có thể cưới.”

Trời ạ, cú sốc này còn lớn việc tôi xuyên đến mười năm sau, phát hiện mình chết ba năm.

Tôi mới mười tám, chưa từng yêu ai, chỉ biết mùi vị của đơn phương là thế nào, giờ bị thực tại hỗn loạn này đánh đến mức đứng không vững.

, hiện tại tôi vẫn còn … Tô Cảnh mà.

5

Tôi ngã ghế sofa, tay chạm thì lại đúng vào một cuốn album dày cộp. Trên bìa là tôi, mặc váy cưới trắng tinh, cùng Lộ Dự ôm nhau hạnh phúc.

Cảm giác như cầm củ khoai nóng bỏng tay, tôi lập tức ném nó xa.

Ném xong lại thấy hành động ấy hơi bất lịch sự, tôi lúng túng nhặt cuốn album sâu trong ghế, chỉnh chỉnh lại, đặt ngay ngắn lên bàn trà.

Lộ Dự cũng không giận, anh lặng lẽ đặt ba lô đồng phục của tôi sang một bên, rồi quỳ một gối mặt tôi, để tôi có thể cúi đầu nhìn anh.

“Xin chào, Diệp Kỳ mười tám tuổi.”

Anh đặt tay tôi lên má mình, tôi như đang vuốt ve một chú chó lớn.

Thật kỳ lạ, Lộ Dự thời cấp ba như một con mèo hoang khó gần, còn Lộ Dự mười năm sau lại như một chú Samoyed ngoan ngoãn.

“Anh biết, hiện tại em vẫn chưa anh.”

Anh nhìn tôi với mắt đáng thương, “Nhưng thời gian này, em có thể ở lại không?”

là ngôi nhà tân hôn mà chúng cùng trang trí, em nhất .”

Tay tôi không biết nên rút lại hay để yên.

Ngôi nhà tân hôn của tôi Lộ Dự…

Mặt tôi nóng bừng.

Tôi ấp úng: “À, à, ừm…”

Thật xin lỗi, tôi toàn dành thời gian học hành, đối với tình yêu thì vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chỉ mới lảng vảng ngoài cửa, chưa từng bước vào.

Không biết phản ứng thế nào với Lộ Dự của mười năm sau.

Thế nên tôi vụng về chuyển chủ đề: “Tôi… sao lại chết ?”

Chủ đề này gượng gạo, thừa thãi.

Lộ Dự cụp mắt, rồi lại mỉm cười: “Hôm nay là ngày giỗ của em.”

Tôi: “…”

Trùng hợp ghê ha.

6

Tôi hỏi Lộ Dự, tôi chết như thế nào.

Nụ cười của anh hơi tắt, hỏi lại: “Sau khi em quay về, liệu có còn nhớ chuyện xuyên không này không?”

Tôi biết đâu mà trả lời?

Nhưng theo luật Pythagore, chắc là không.

Lộ Dự luôn nhìn tôi bằng mắt đầy quyến luyến, khiến tôi khó mà chống đỡ nổi.

Tôi vụng về với tay lấy đại một cuốn sách để chắn tầm mắt anh, ai ngờ lại là cái album ảnh cưới kia.

Tôi bất lực.

Tôi chưa từng nghĩ tương lai mình kết hôn với Lộ Dự.

Dù chỉ ở gần anh thêm một giây thôi, tôi cũng có thể bị anh kiếm cớ mắng một trận.

Anh như một bãi mìn, mà tôi thì không có radar, chỉ biết từng bước một mà giẫm lên.

Càng không thể ngờ, mười năm sau, Lộ Dự lại yêu tôi.

Cuốn album trong tay nóng hổi như sắp bỏng. mắt của anh, tôi chỉ có thể cắn răng lật xem.

Anh có đang cố giấu nguyên nhân cái chết của tôi.

Trong ảnh, tôi cười rạng rỡ vô cùng, qua từng tấm hình dày cộp vẫn cảm nhận sự hạnh phúc tràn đầy.

Tôi – trong tương lai – rất yêu Lộ Dự. là điều không thể chối cãi.

Tôi giả vờ thản nhiên hỏi: “Bố anh đâu rồi?”

Gia đình Lộ Dự đơn giản lắm: mẹ mất, bố vũ phu, còn bản thân thì vỡ vụn.

Bố anh nghiện rượu, nợ nần chồng chất, cứ bực bội là đánh anh.

Gương mặt đẹp trai của anh thường xuyên có những vết thương dễ thấy.

Anh thường để tóc dài để che vết bầm, lúc cúi đầu thì nhìn cũng không rõ.

Còn đang trong tuổi lớn mà gầy như tờ giấy, đồng phục mặc rộng thùng thình, gió có thể lùa vào gấu áo.

Chỉ cần lộ một chút eo, cũng thấy chi chít vết bầm tím.

Trường học từng can thiệp, nhưng rồi cũng bỏ lửng, lại khiến anh bị đánh nặng .

Cậu thiếu niên u ám, đáng thương xinh đẹp ấy luôn khiến người thương cảm.

Nhưng mắt thương hại ấy lại sắc bén như kim, đâm thẳng vào lòng tự tôn mỏng manh của anh.

Anh nổi giận, giương vuốt với tất cả mọi người.

Lâu dần chẳng ai dám lại gần anh , anh bị cả thế giới lãng quên.

Trong lúc tôi đang miên man, Lộ Dự đưa tôi một cốc nước.

“Ông ấy chết rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương