Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Cuộc Gọi Từ Cõi Chết

Giọng anh thản nhiên, như đang nói đến một người chẳng quan.

Tôi nhất thời không biết nói “chia buồn” hay “chúc mừng”.

Khát quá, tôi uống một hơi cạn sạch.

Cuốn album ảnh cưới lại vào Lộ Dự, anh lật trang, dịu dàng như sợ làm nó vỡ.

“Chúng ta đã chọn rất lâu để tìm bộ váy cưới phù hợp. Em mặc cái nào cũng xinh.”

“Vì em hội chứng khó lựa, anh nói — vậy thì chụp tất cả đi.”

“Em , mắng anh hoang phí.”

“Lúc đó anh đang khởi nghiệp, tương đầy rẫy bất định.”

“Nhưng em nói không sao, dù tương thế nào, em vẫn muốn trở thành người thân của anh.”

Cảm giác như đang nghe chuyện của người khác, tôi không biết phải phản ứng ra sao.

“Người ta nói, lễ cưới là giấc mơ lớn nhất đời con gái. Anh chỉ mong em mãi mãi trung, khỏe mạnh như xưa.”

“Anh muốn dành cho em điều tốt nhất.”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Thì đúng là mãi mãi rồi. Chết ở tuổi 25, không phải là mãi mãi sao?”

…Tôi đang nói cái quái gì vậy?

Lộ Dự gập album lại, khổ: “Bảo bối, anh không có ý đó.”

“Tôi biết mà.”

Nhưng mà tôi chết rồi, đó là sự .

Tôi chỉ muốn pha trò một chút, nhưng không khí , đã chết rồi còn muốn khuấy cũng không nổi.

Thôi, tôi vốn dĩ không giỏi ăn nói, vẫn im lặng.

Tôi đi dạo quanh căn nhà tân hôn, nơi chẳng có dấu vết chung nào, nhưng sạch sẽ tinh tươm.

Tôi hỏi Lộ Dự tại sao, anh chỉ mơ hồ nói rằng thường xuyên về quét dọn.

Tôi không hiểu lắm, đây chẳng phải là nhà của chúng tôi sao?

Vậy sao anh không ở đây?

Nhưng anh lại lảng tránh câu trả lời.

Anh càng tránh, tôi càng muốn biết.

Tôi không biết khi nào mình sẽ trở lại dòng thời gian cũ, hoặc có còn cơ hội quay về không.

Lộ Dự nhìn tôi không chớp mắt, tôi đi đâu anh nhìn đến đó.

anh nhìn đến phát rợn, cuối cùng tôi chịu thua, thay bộ đồ ngủ tủ — chắc là đồ của “tôi” tương — rồi nằm xuống chiếc giường cưới của chúng tôi.

Anh ngồi một bên, không lên giường, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Tôi mở mắt ra là thấy ngay ánh mắt dịu dàng như nước của anh.

Dưới mắt anh còn có một quầng thâm, trông như đã rất lâu không được ngủ ngon.

…Vẫn có chút đáng sợ. Rõ ràng đây thôi, Lộ Dự còn lạnh tanh nói với tôi: “ quan quái gì đến cậu.”

Còn , anh lại dịu dàng nói: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Chỉ là tôi sự quá mệt rồi, chẳng buồn nghĩ nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

cơn mê, tôi mơ hồ cảm nhận được anh khẽ vuốt má tôi.

7

hôm năm rưỡi, tiếng “tít tít” làm tôi tỉnh dậy.

Tôi mơ màng ngồi dậy, tự hỏi có phải mình quên tắt báo thức không.

Trời mùa hè đã rõ, tôi mệt mỏi lê bước ra ngoài, không thấy Lộ Dự đâu cả.

Cửa ban công mở toang, tôi vừa đi đến liền thấy một tia lửa nhỏ.

Lộ Dự tựa vào lan can, gió khẽ lay mái tóc lòa xòa trên trán anh, làn khói mỏng manh theo gió bay xa.

Tôi nhớ rất rõ, Lộ Dự cực ghét mùi thuốc lá — vì bố anh hút thuốc, uống rượu, dùng đầu thuốc dí vào người anh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, lỏng lẻo, mỏng manh đến mức như sắp gió cuốn đi.

“Lộ Dự.”

Tôi gọi anh.

Anh giật mình, luống cuống dập tàn thuốc.

“Bảo bối, sao em dậy sớm vậy?”

Anh phẩy để tản bớt mùi thuốc trên người, đi về phía tôi.

“Muốn ăn gì? Ừm, để anh đi mua bữa nhé, vẫn là bánh đậu đỏ sữa đậu nành ngọt?”

Có lẽ ngủ một giấc rồi tôi tỉnh táo hơn.

nhận ra, gương mặt Lộ Dự luôn vương nét mệt mỏi, như đang vỏ bọc rỗng tuếch.

Ngay cả nụ cũng là gắng gượng.

Hôm qua quá hỗn loạn, tôi chỉ nghĩ đến bản thân, không để ý sự khác lạ của anh.

…Người bình thường khi lại người vợ đã mất từ thời thanh xuân có thể bình tĩnh như anh sao?

Nhưng dù tôi có hỏi, anh vẫn né tránh, chẳng cho tôi chút manh mối nào để hiểu rõ mọi chuyện.

lúc anh đi mua đồ ăn , tôi tranh thủ lục nhanh cả căn hộ, nhưng nó sạch sẽ đến đáng sợ, không có lấy một món đồ linh tinh.

Anh bảo thường về dọn dẹp, nhưng lại chưa ở lại qua đêm.

Tôi do dự một giây, khẽ nói “xin lỗi”, rồi bước vào phòng làm việc.

Căn phòng bài trí đơn giản, trông như nơi làm việc quen thuộc.

phòng, thứ duy nhất lệch tông là chiếc máy điện bàn đã cũ kỹ.

Tôi lấy điện của mình ra, quay số bàn mà hôm qua tôi gọi.

Chính là số .

Tôi không hiểu nổi. Mười năm , gần như không còn ai dùng điện bàn nữa.

Nhà Lộ Dự nghèo, bố anh lại không cho dùng di động, phải dùng điện bàn.

Vậy anh còn giữ lại để làm gì?

8

Tôi đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ, thì chợt thấy một viên thuốc nhỏ dưới chân bàn.

Vừa định nhặt lên thì lại “tít tít” một tiếng, khiến tôi giật nảy mình rụt lại.

…Không có gì xảy ra.

Không thấy hộp thuốc nào quanh đó, cũng không biết đó là thuốc gì.

Tôi quay lại phòng khách, ngoan ngoãn ngồi chờ anh mang đồ ăn về.

Lộ Dự trở về, liếc nhìn phòng làm việc một cái, tôi ngồi thẳng lưng, vô cùng căng thẳng.

phát hiện rồi ?

Anh vẫn tỏ ra bình thường, đặt đồ ăn xuống mặt tôi, nói:

“Anh nhớ hồi cấp ba em ăn khỏe lắm, mua hơi nhiều… không sao đâu, ăn không hết anh sẽ giúp.”

Hồi ấy tôi thường xuyên đói. Có lần tình cờ Lộ Dự ôm bụng đau vì viêm dạ dày, tôi rưng rưng chia cho anh cái bánh bao.

Anh cau mày nhìn tôi, mặt trắng bệch, đổ mồ hôi hột, bảo tôi cút đi.

Tôi chẳng buồn thu lại, đặt cái bánh xuống mặt anh.

“Tôi không thương hại anh đâu, chính tôi cũng khổ mà. Chỉ là, chữa đau dạ dày tốn tiền lắm. Anh không muốn chết đúng không?”

Anh nghiến răng, gằn chữ: “ quan gì đến cậu, tôi thà chết quách cho xong.”

Tôi hoảng quá, lần đầu thấy người nói muốn chết.

Lập tức nhét cái bánh vào miệng anh, anh trừng mắt, nhưng vì đau bụng chẳng chống đỡ nổi, cứ để tôi nhét hết vào, chặn lại miệng anh.

“Không được, ít nhất mấy năm cấp ba anh không được chết! Nếu bạn cùng lớp chết, tôi sẽ ác mộng mất!”

“Nếu anh khiến tôi có bóng ma lý, tôi thi trượt đại học thì sao? Không đậu đại học thì không có bằng cấp, không bằng cấp thì không tìm được việc, không việc làm thì không có tiền…”

tôi bịt ngoài miệng anh, anh không nhả được, đành phải nhai nhai nuốt nuốt.

Ăn của người ta rồi, anh mặt đỏ lên, muốn nói gì độc mồm cũng thấy ngại.

Cuối cùng chỉ hậm hực chửi: “Phiền chết.”

Tôi vô tư: “Năn nỉ anh đấy, vì tôi, anh cứ tạm thời cho tử tế nhé?”

“Tim tôi mong manh lắm, dễ có bóng ma lắm đấy!”

“Với cả chỉ cần còn , thì chắc chắn sẽ có điều tốt xảy ra. Không thiệt gì đâu!”

Anh lườm tôi một cái, giọng không còn lạnh như :

“Với tôi, chính là chuyện tệ nhất.”

Từ hôm đó, chia bánh bao cho anh trở thành thói quen của tôi.

Vì không muốn bạn học cấp ba chết, tôi đã cố gắng rất nhiều.

thì ngược lại, vị trí của tôi Lộ Dự đã đảo chiều.

Anh chống cằm, nhìn tôi ăn bánh bao, mắt không chớp.

Tôi ăn mà như ngồi trên đống lửa.

Thói quen chia cái bánh vẫn còn, tôi đưa anh một , anh nhận lấy nhưng không ăn.

ra tôi chưa nói với anh, tôi không thích bánh đậu đỏ.

Ngay cả “tôi” của tương , cũng chưa nói cho anh biết.

Luôn mua bánh đậu đỏ, chỉ vì bánh nhân thịt… đắt hơn.

9

Ăn xong, trời vẫn còn sớm, thực sự hơi buồn chán.

Tôi hỏi anh không phải đi làm ?

Anh nói mình đã khởi nghiệp thành công, là ông chủ rồi, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ.

Tôi lại nhớ đến lần thi đại học, Lộ Dự cổng trường, trên đường cùng về, tôi tiện miệng hỏi anh định làm gì khi thi xong.

Lúc đó anh vẫn là cái kiểu lạnh lùng cộc cằn, đáp: “Còn có thể làm gì? Đi làm thuê chứ sao.”

Nếu tôi có thể quay lại mười năm , tôi nhất định sẽ nói cho Lộ Dự biết — tương của cậu là đại boss.

Đó, tôi đã nói rồi mà, chỉ cần còn , chuyện tốt sẽ đến.

Không có việc gì làm, tôi hỏi anh có thể đưa tôi đến thăm trại mồ côi không.

Anh lại khéo léo chuyển chủ đề.

Tôi nhận ra, làm ông chủ rồi đúng là khác , nói mấy câu là dắt mũi luôn.

Tôi đầu cảm thấy, về chuyện tôi chết, về cái chết của bố anh, về trại , Lộ Dự đều đang cố ý giấu giếm.

Tôi đành nhân lúc anh lơ là, tìm cách lạc với Tô Cảnh.

Đáng tiếc!

Anh ta luôn theo sát tôi, ánh mắt như hình với bóng.

Không có cơ hội nào, đến cả đi vệ sinh anh cũng đứng gác ngoài cửa.

Thêm nữa, tín hiệu điện lúc có lúc không, cuối cùng tôi phải nói thẳng với anh.

“Anh cho tôi gọi điện cho Tô Cảnh được không?”

Lộ Dự nhìn tôi đầy yếu đuối tổn thương.

“Tại sao vậy, bảo bối?”

Tôi nghẹn lời, mặt hơi nóng: “Bởi vì… bởi vì… Diệp mười tám tuổi, thích là Tô Cảnh cơ mà.”

10

Anh cúi đầu, tóc mái che khuất lông mày ánh mắt.

Tôi có phần ngượng ngập, nhưng tôi vốn vụng về chuyện tình cảm, EQ cũng chẳng cao.

Tôi lúng túng đưa vỗ vỗ vai anh.

“Anh yên , tôi thích là Tô Cảnh mười tám tuổi, không phải Tô Cảnh hai mươi tám tuổi. Tôi tìm anh ấy chỉ là tò mò xem tương anh ấy thế nào thôi…”

Tôi cố moi óc an ủi anh: “Tôi đầu yêu anh từ khi nào?”

Anh buồn bã đáp: “Từ mười tám tuổi.”

“Vậy chắc tôi mười tám tuổi phải rất yêu… khoan đã.”

……

???

!!!

“Sao có thể được!?”

Tôi — Diệp mười tám tuổi — sững sờ: “Tôi, tôi mười tám, còn anh, tôi với anh…?”

Không lẽ đây là vũ trụ song song? Nếu không sao tôi chẳng biết gì hết, rằng mười tám tuổi tôi lại thích Lộ Dự.

“Thôi bỏ đi,” tôi ôm trán, “bây không phải lúc để xoắn chuyện .”

“Anh giúp tôi lạc Tô Cảnh đi, dù sao tôi cũng mười tám… tính ra là vừa thi đại học xong thì ở bên anh rồi, vậy anh cũng đừng buồn nữa nhé?”

Xuyên không tới mười năm , phát hiện mình đã chết ba năm, biết rằng không lâu thi đại học thì đầu yêu một cậu bạn học lạnh lùng…

Vậy crush của tôi thì sao?

Không đúng, chưa bàn đến tôi nghĩ gì, Lộ Dự sao lại chấp nhận chuyện chứ?

Khó tin sự.

Lộ Dự vẫn không nói gì, nhưng đưa điện cho tôi.

Tôi loay hoay mãi dùng được cái điện của mười năm , cuối cùng cũng lạc được với Tô Cảnh.

Tiếng ồn phía anh khá náo nhiệt, giọng anh hơi cợt nhả: “Ồ, hôm nay Lộ tổng không đi bác sĩ , sao lại rảnh gọi cho bạn cũ thế ?”

Tôi khựng lại: “Ơ? Bác sĩ lý?”

Tôi quay sang nhìn Lộ Dự, anh nhíu mày: “Bảo bối đừng tin, cậu ta cố ý nói móc đấy.”

Ồ.

Tôi đầu thấy khó hiểu, Tô Cảnh mười năm từ nam thần dịu dàng biến thành công tử đa tình rồi sao?

… là em , cô bé thế thân. Giọng cũng giống Diệp .”

Anh nhẹ nhàng gọi tên ai đó, giọng đầy cảnh cáo, bên kia lập tức yên lặng.

Anh nói tiếp: “Sao, quyết định chọn anh rồi ?”

Tiếng nhẹ ngả ngớn: “Anh còn hơn tên bệnh thần kinh kia nhiều chứ. Em sẽ chọn anh, đúng không?”

Không hiểu sao tôi đầu thấy chán ghét, cau mày: “Tôi có chuyện muốn hỏi, có tiện mặt không?”

“Muốn bàn lương ?”

“?”

“Yên yên , em ra giá bao nhiêu, anh đều đồng ý.”

Tôi không buồn đùa cùng anh, hỏi địa chỉ quyết định đến đó luôn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương