Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Trong mơ, tôi đã vô số tưởng tượng ra cảnh yêu đương với Hòe . Dù thì anh ấy dịu dàng, tốt , lại còn cách chăm sóc người khác, nhưng rõ ràng là tôi đã đ.á.n.h giá quá bản thân mình rồi .
Anh nắm tay tôi bước đi , tôi căng thẳng đến mức nói nên lời. Mối tình kéo dài một ngày này chính thức mở màn khi ánh hoàng buông xuống giữa tòa nhà tầng. Điểm đến tiên là khu phố cổ cực kỳ nổi tiếng của thành phố chúng tôi .
“ gái ơi! Em đang nóng lắm ?”
Một lon coca mát lạnh áp bên má tôi . Tôi và anh ngồi giữa đám đông ồn ào náo nhiệt để xem biểu diễn.
“Cứ nhìn thấy anh là lại đỏ mặt.”
Anh bỗng ghé sát lại gần, gương mặt điển trai phóng đại ngay trước mắt tôi . Đẹp trai đến mức có tính sát thương cực .
“Em chợt phát hiện ra một chuyện đáng sợ.”
Tôi vùi nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, nhìn anh và nói . Anh nghiêng , ngón trỏ lén lút cọ nhẹ ngón út của tôi .
“Tuy em có nhiều kinh nghiệm theo đuổi người khác, nhưng lại hoàn toàn không yêu đương thế nào cả.”
Thế là tôi thấy anh bật cười . Buổi biểu diễn dường đã đến trào, tiếng người huyên náo. Tôi chỉ thấy xung quanh ồn ào, có tiếng người đang hò reo cổ vũ. Mãi một lúc tôi mới nhận ra , đó là máy quay của sự kiện đã bắt trúng hình ảnh của chúng tôi . Trên màn hình lớn hiện hình ảnh tôi và anh .
“ đi ! đi !”
Đám đông vỡ òa trong tiếng hoan hô cuồng nhiệt, pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.
Hòe chỉnh lại khăn quàng tôi . Ngay khi tiếng tim đập thình thịch bên tai khiến tôi hoảng loạn muốn buông xuôi tất cả, anh kéo chiếc khăn quàng của tôi , cách một lớp khăn, đặt môi tôi một nụ .
16
Tôi từng nói về một lý thuyết thế này , sở dĩ món ăn cấp khiến người ta cảm thấy ngon miệng, là vì mỗi phục vụ, lượng thức ăn đều cực kỳ ít, khi vẫn còn thòm thèm muốn ăn thêm một chút, thì nó đã hết mất rồi .
Chuyện hẹn hò một ngày đối với tôi giống vậy . Hòe là một bức tranh tuyệt đẹp , nhưng bức tranh ấy lại được vẽ bằng mực bay màu. Trớ trêu thay , anh còn bảo rằng tôi sẽ đuổi theo nét mực dần phai nhạt ấy , đến khi anh hoàn toàn biến mất.
Ngày hôm , tôi và Hòe đi công viên giải trí. Mỗi tôi quay lại , anh đều đang nhìn tôi . Tôi nghĩ, Hòe thực sự có thiên phú làm một người trai tốt . Khi anh nghiêm túc dỗ dành ai đó, anh có thể khiến người ta vô cùng vui vẻ. Lúc rời khỏi công viên, hai chúng tôi đã chụp một tấm ảnh lấy ngay.
“Ái chà, hai đứng gần nhau thêm chút nữa đi .”
Nhân viên cầm máy ảnh cười nói với chúng tôi . Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm lấy eo.
“ gái à !”
Ánh hoàng mong manh vương trên đôi mắt anh . Khi tôi ngước nhìn , chỉ có thể thấy được đường xương hàm hoàn hảo của anh .
“Nhìn ống kính kìa.”
Khoảnh khắc tiếng màn trập vang , mặt trời khuất chân núi.
…
Bước ra khỏi công viên, hai chúng tôi kẻ trước người .
Chúng tôi đi xe máy điện đến, anh vô cùng tự nhiên ngồi yên .
“Em chở anh đi .”
Anh ngẩng nhìn tôi , dư vị cuộc chơi vẫn còn vương vấn nhẹ nhàng trong đáy mắt.
“Anh mệt rồi , A Vãn!”
…
Tôi lái chiếc xe điện nhỏ, chở anh , chạy bon bon trên đường. Tôi hỏi anh .
“Hôm nay kết thúc rồi ?”
” Đúng vậy .”
“Vậy anh còn là trai em không ?”
“Em thấy có không ?”
“Nếu anh muốn em cảm thấy thế nào, thì em cảm thấy là có .”
Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được trán anh tựa lưng tôi .
“Đừng vậy .”
Lẫn trong tiếng gió, tôi thấy giọng anh nói .
“Có điều tốt đẹp , niềm vui, chúng đều có số lượng giới hạn cả đấy. Trải nghiệm xong rồi thì sẽ không còn nữa đâu .”
“…”
“ Hòe , anh sẽ không còn nữa ?”
Anh không trả lời tôi . Tôi tưởng anh lười để ý đến tôi , hoặc là đã quá mệt rồi . Câu hỏi của tôi thật nhàm chán, đến khi tôi dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ.
“Này, cô gái ơi!”
Một người dì cùng dừng chờ đèn đỏ gọi tôi .
“Người ngồi lưng cháu…”
Tôi quay người lại nhìn , nhưng chính vì động tác của tôi , người đang tựa lưng tôi liền ngã nhào từ trên xe xuống đất.
“ Hòe ?”
Tôi gọi anh . Mắt anh nhắm nghiền, giống đang ngủ say, hề cử động. Tôi chạy xuống xe, lay vai anh .
“ Hòe ?”
“ Hòe !”
Tôi run rẩy sờ soạng lung tung trong túi áo, tìm điện thoại. Mãi đến khi bấm gọi ba con số 120, tôi mới phát hiện ngón tay mình không lời, bấm đi bấm lại mấy .
16
“Đây là khối u não.”
Ánh đèn viện luôn mang lại người ta cảm giác trống trải, cô quạnh. Tôi nhìn tấm phim chụp trước mắt, hiểu gì cả. Rõ ràng đang nói , nhưng óc lại thể tiếp thu.
“Dựa trên hình ảnh thì có vẻ là u cấp độ thấp, nhưng liệu đã chuyển sang ác tính hay chưa thì cần mở hộp sọ lấy mẫu phẩm mới có thể kết luận cuối cùng.”
“Ý là gì, nếu ác tính thì sẽ… c.h.ế.t người ?”
Tôi ngơ ngác hỏi.
“Tỷ lệ t.ử vong , nên cần làm sinh thiết sớm tốt . Bên trong sọ có xuất huyết nhỏ, hiện tại áp lực nội sọ đã tạm thời giảm, nhưng tôi vẫn khuyên nên phẫu thuật gấp. Cô là người nhà nhân à ?”
Ánh mắt dừng lại trên người tôi .
Tôi sững sờ một chút rồi đáp.
“Không ạ. Tôi là… anh ấy .”
“Vậy gọi người nhà nhân đến ký giấy cam kết phẫu thuật đi .”
Cơn gió mùa thu thổi qua song cửa, làm chậu cây xanh trên bàn rung rinh.
“Xin lỗi .”
Tôi cảm thấy vị đắng chát lan tỏa nơi lưỡi.
” Tôi và anh ấy … đều không có người thân .”
17
Khi tôi bước phòng , Hòe đang ngồi trên giường nhìn tôi . Tôi không tiếng “Dô” kia của anh là chào hỏi hay có ý gì khác, đây là tiên trong đời tôi muốn đ.á.n.h anh .
“ Hòe .”
Tôi đứng trước mặt nhìn anh .
“Anh sắp c.h.ế.t rồi anh có không ?”
Ánh mắt anh vẫn bình thản cũ.
“Vậy ? có nói với em là nếu anh c.h.ế.t thì có đau không , anh hơi sợ đau…”
“ Hòe !”
“…”
Anh đưa tay, khẽ gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má tôi , cười đầy vẻ thích thú.
“Người sắp c.h.ế.t là anh , đâu em. Em khóc vậy là đang mặc niệm trước anh đấy à ?”
Trò đùa này buồn cười chút nào. Nước mắt tôi lúc tuôn trào dữ dội, biểu cảm của anh lúc luống cuống. Tôi anh ghét người hay khóc , nhưng tôi ghét bản thân mình vì không kìm được nước mắt.
“ Hòe .”
“Ừ.”
Tiếng đáp của anh ngân dài ở cuối, đang dỗ dành.
“Chúng ta kết đi .”
Tôi nói .