Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
, đầy tức giận:
“Ai cho anh ta thuyền?!”
Hạ Vân Khanh lao trước tôi, túm lấy cổ tay tôi:
“ ! Em đi đâu vậy?! Sao lâu như thế không chịu nhà?!”
Tôi hất mạnh tay anh :
“Anh Hạ, chúng ta ly hôn rồi. Tôi đi đâu, hình như không liên quan gì anh nữa, đúng không?”
Sắc anh lập tức trắng bệch:
“ , em nói vậy là có ý gì?”
“Tôi chỉ vì quá giận mới ký đơn. , chúng ta chưa cục dân chính ký giấy, cũng chưa phân chia tài sản, anh nghĩ như vậy là ly hôn sao?”
“ anh đi!”
bước chắn trước tôi:
“Xin lỗi, đây là du thuyền nhà tôi. Hạ Vân Khanh và chó, không được .”
Hạ Vân Khanh không chút máu, mắt đỏ ngầu, chỉ tay :
“Mày là cái thá gì?! Có phải mày nhốt vợ tao không?! Tao sẽ báo công an!”
hừ lạnh:
“Nhốt à? Anh có biết Giang suýt nữa ta làm nhục không?
anh thì sao? Là chồng ấy, lúc đó anh ở đâu?!”
Hạ Vân Khanh sững :
“ làm nhục gì chứ? , sao em không…”
Anh đột ngột khựng , chợt nhớ lần tôi gọi điện cầu cứu, anh nghĩ tôi làm mình làm mẩy.
Anh tôi, run rẩy:
“ , anh xin lỗi. Hôm đó sốt, anh cứ tưởng em giận hờn vô cớ, anh…”
“ không phải tốt đâu! Em đừng qua hắn! Hắn tiếp cận em chẳng qua là để đấu đá anh thôi!”
“Đủ rồi!”
Tôi ngắt lời anh, “Tôi không muốn thấy anh nữa!”
Hạ Vân Khanh muốn bước tới,
Thì từ sau, tiếng hét chói tai của vang :
“Thiếu gia! Bảo mẫu nói em bé ốm rồi! Mau em!”
ta nhào tới định kéo tôi.
Trong lúc hỗn loạn, cả tôi và đều rơi xuống nước.
“Cứu mạng! Tôi không biết bơi! Cứu ! Tôi không muốn chết!”
vùng vẫy trong dòng nước.
Hạ Vân Khanh không do dự nhảy xuống, bơi ta.
Dù sớm nên từ bỏ, nhưng khoảnh khắc anh lao khác, tim tôi vẫn nhói từng cơn đau nhói.
Một cánh tay rắn rỏi kéo tôi khỏi nước,
ôm chặt lấy tôi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tỉnh dậy, tôi thấy ngồi giường, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
ngoài phòng bệnh có tiếng cãi cọ.
“Tránh ! ấy là vợ tôi! Tại sao không cho tôi gặp?!”
anh ta là một phụ nữ, đó hai đứa trẻ chừng một tuổi khóc nức nở.
“Vân Khanh, thôi…”
phụ nữ dịu dàng khuyên nhủ.
Hạ Vân Khanh hất mạnh ta :
“Tránh ! Tôi muốn vào!”
Tôi ngồi dậy, yếu ớt:
“Cho họ vào đi, ồn quá, tôi đau đầu.”
Hạ Vân Khanh lập tức xông vào, vẻ đầy lo lắng:
“ ! Em có sao không?!”
Tôi ngơ ngác anh.
“Anh là ai?”
10
Cả anh cứng đờ, sắc lập tức tái nhợt.
Phòng bệnh yên lặng nghẹt thở.
Bác sĩ đứng giải thích:
“Trước đó bệnh nhân từng điều trị ung thư, có thể có di chứng. Lần này thiếu oxy do ngạt nước, nên có khả năng dẫn mất trí nhớ tạm thời.”
“Ung thư?!”
Hạ Vân Khanh túm lấy cổ áo bác sĩ, gào , “ ấy ung thư khi nào?!”
Anh quay sang tôi, run run:
“ ! Là anh đây! Hạ Vân Khanh, chồng của em!”
Tôi nghiêng đầu anh, bỗng bật cười khúc khích:
“Nếu anh là chồng tôi… vậy tại sao…”
Ánh mắt tôi hướng cửa — nơi bế con.
“…tại sao có con ta?”