Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Phó Tịch Xuyên trở về nhà vào chiều hôm sau.

Anh mặc một bộ vest hoàn toàn mới, là nhãn hiệu mà ngày thường anh chẳng buồn liếc mắt.

Chỉnh tề sạch sẽ, trên người không vương chút mùi nước hoa nào.

Nếu không phải vết đỏ nơi yết hầu quá chói mắt, có lẽ sẽ chẳng ai tin được rằng anh và Tịch Vi đã ở trong khách sạn đến tận chiều mới rời đi.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, anh chuẩn bị cho tôi một món quà.

“Xin lỗi, tối qua anh đã nói nặng lời quá, anh muốn xin lỗi em.”

Anh đặt món quà trước mặt tôi.

Tôi lấy tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo, chậm rãi đẩy đến trước mặt anh.

“Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”

Lông mày Phó Tịch Xuyên chau chặt lại:

“Chỉ là giúp đỡ một người bạn cũ thôi mà, em cần làm lớn chuyện như vậy sao?”

“Ôn Ngôn, từ bao giờ em trở nên nhỏ nhen như vậy?”

Tôi chẳng buồn nghe những lời đó, chỉ lạnh nhạt nói: “Tài sản trước hôn nhân đã công chứng, ai của người nấy. Tiền mặt sau hôn nhân chia đôi, nhà thì em chỉ cần căn hộ ven sông đó.”

Phó Tịch Xuyên rốt cuộc cũng nghiêm túc nhìn tôi.

Đôi mắt sâu hun hút ấy đầy sự dò xét.

Một lúc sau, anh bật cười lạnh: “Đây là chiêu trò mới em học được à?”

Anh không tin tôi.

Anh cho rằng đây là cách tôi níu kéo anh.

Cũng phải thôi, địa vị nhà họ Phó trong giới là không thể xem thường.

Bao nhiêu gia tộc muốn gả con gái vào nhà họ.

Trong mắt anh, tôi chẳng có lý do gì để từ bỏ thân phận làm thiếu phu nhân nhà họ Phó.

Nhưng thật ra, tôi đã sớm nghĩ đến chuyện buông bỏ.

Đó là một ngày rất bình thường, Phó Tịch Xuyên như mọi khi lại đi xã giao, say mèm rồi được người ta đưa về.

Khi tôi bước lên đỡ anh, anh lại chỉ vào tôi mắng:

“Ôn Ngôn, cái sự thích của em khiến anh thấy ghê tởm.”

Tôi chết đứng tại chỗ.

Lồng ngực tràn đầy vị chát đắng, đau đớn.

Tôi nhớ rất rõ, anh từng nói anh cũng thích tôi.

Năm đó học lớp 10, tôi và Phó Tịch Xuyên chưa cùng lớp.

Lớp chúng tôi đối diện nhau, ngay trên hành lang.

Lúc tỉnh bên cạnh xảy ra động đất, nơi chúng tôi cũng có chấn động mạnh.

Hôm đó, Phó Tịch Xuyên là người đầu tiên lao từ lớp bên kia sang lớp tôi, dùng áo đồng phục trùm lên đầu tôi.

Vừa lôi vừa kéo tôi chạy xuống lầu.

Trận động đất ấy không gây ra thiệt hại gì.

Tôi chỉ có một vết bầm trên cổ tay do anh nắm quá chặt.

Các anh em của anh trêu: “Ôn Ngôn là bảo vật của cậu đấy.”

Có người còn đùa: “Kết hôn ngay tại chỗ luôn đi.”

Tôi tưởng Phó Tịch Xuyên sẽ xấu hổ, ai ngờ anh nói:

“Chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Ôi chao, đừng nói chắc thế, còn vài năm nữa mới đủ tuổi kết hôn đó.”

Anh lại đáp: “Nếu lúc kết hôn mà người bên cạnh anh không phải cô ấy, mấy người đừng có đến.”

Khi chúng tôi cưới, các anh em của anh đều đến đủ cả.

Nhưng như thế thì sao chứ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương