Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ nghe “bụp” một tiếng, trong màn hình giám sát, cầu dao tóe ra một tia lửa.
Quách Hạo gào lên thảm thiết, cả người bị điện giật bắn ngược ra sau.
Cùng lúc anh ta ngã lăn ra đất, toàn bộ hệ thống điện trong biệt thự được khởi động.
Đèn khắp nhà lập tức sáng rực lên.
6
“Có điện rồi! Giám đốc Quách đỉnh thật!”
Từ ngoài khung hình, một cô gái hí hửng bước vào – chính là Vương Mẫn.
Cười còn chưa dứt, đã thấy Quách Hạo đang nằm co quắp trên sàn, rên rỉ vì đau.
Trên mặt còn nhăn nhó đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Vương Mẫn hoảng hồn, định chạy lại đỡ dậy, vừa cúi xuống nhìn kỹ liền hốt hoảng kêu lên:
“Trời đất ơi, tóc của anh…”
Nhìn cảnh đó qua màn hình, tôi suýt nữa cười ngất.
Vụ giật điện vừa rồi không những thổi bay Quách Hạo ra xa, mà còn nướng luôn mái tóc trên đầu anh ta.
Từ một “doanh nhân trẻ có khí chất nho nhã”, biến thành… đầu trọc lốc luôn rồi.
Vương Mẫn cuống lên như gà mắc tóc, quay vòng quanh Quách Hạo mà không biết làm gì.
Tôi không nhịn được nữa, lên tiếng qua hệ thống:
“Bà nội ơi, quay vòng có giúp tỉnh lại được đâu. Còn không mau cứu người?”
“Ngăn kéo tầng 3 có hộp sơ cứu, đứng đó như khúc gỗ làm chi?”
Nghe thấy tiếng tôi vang lên, Vương Mẫn giật bắn người.
“Ai… ai đang nói vậy?”
Cô ta hoảng loạn nhìn quanh, không thấy ai.
Sắc mặt lập tức tái mét.
7
Ai từng mua biệt thự đều biết, phòng cấp điện không bao giờ nằm trong nhà chính.
Để an toàn, luôn được xây tách biệt hẳn ra bên ngoài.
Phòng này không phải để ở, nên nội thất cực kỳ sơ sài, chẳng khác gì nhà thô.
Dù đã có điện nhưng ánh sáng vẫn mờ mịt.
Ánh đèn rọi lên vách tường vôi loang lổ, nhìn chẳng khác gì phim kinh dị.
Giữa khung cảnh đó, nếu bỗng dưng nghe thấy tiếng người vọng xuống từ trần nhà mà ngước lên lại không thấy ai, thì… người bình thường cũng hồn vía bay khỏi xác.
Vương Mẫn hét toáng lên.
Quên luôn việc đang định đỡ Quách Hạo dậy.
Ngược lại còn nắm chặt tay anh ta – cái tay vừa bị điện giật cháy khét kia.
“Giám đốc Quách! Có… có ma trong phòng này đó!!!”
Quách Hạo đang nửa mê nửa tỉnh vì bị giật sét ngang người.
Nhưng cảm giác đau nhói ở tay khiến thần trí anh ta tỉnh lại một nửa.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng:
“Aaaaaa tay tôi đau quá!!!”
Vương Mẫn lúc này mới nhận ra móng tay mình đã cắm gần xuyên qua da tay anh ta.
Hốt hoảng buông tay.
“Xin lỗi xin lỗi! Em không cố ý!”
Quách Hạo ngừng kêu, mắt trợn trắng, đầu nghiêng sang bên, suýt nữa lại xỉu tiếp.
Vương Mẫn vội nhào tới lay người anh ta:
“Giám đốc Quách! Anh đừng ngất! Em sợ lắm luôn á!”
Thân thể như miếng bột nhão của Quách Hạo bị lắc qua lắc lại như cái trống lắc trẻ con.
Tôi ngồi ở nhà, ôm bụng cười đến mức thở không nổi, gõ tay lên sofa tạo ra tiếng cười như ngỗng kêu.
Ngay lúc đó, tiếng cười của tôi từ hệ thống vang lên lần nữa, vọng xuống đầu Vương Mẫn:
“Khà khà khà khà khà khà khà…”
Cô ta hoàn toàn sụp đổ tinh thần.
Nhưng chân đã mềm nhũn, muốn chạy cũng không nổi.
Chẳng còn cách nào khác, đành nhắm mắt tiếp tục lắc Quách Hạo điên cuồng.
“Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà!”
Cuối cùng, Quách Hạo cũng phát ra tiếng rên yếu ớt.
“Đừng… lắc nữa… anh… sắp…”
Vương Mẫn liền ghé sát tai xuống, cố gắng nghe.
“Giám đốc Quách, anh vừa nói gì cơ?”
“Anh nói… đừng lắc nữa… anh sắp nôn rồi… ọe…”
Không kịp phòng bị, Quách Hạo há miệng nôn thốc.
Cả hai đang ở khoảng cách siêu gần.
Kết quả là… anh ta bắn trúng mặt Vương Mẫn chuẩn không cần chỉnh.
8
Dù chỉ nhìn qua màn hình, tôi cũng cảm thấy hơi… buồn nôn.
Gương mặt vốn rất xinh xắn của Vương Mẫn…Giờ đây đã bị chất nôn của Quách Hạo phết đầy lên.
Cô ta đơ như tượng, đứng im không nhúc nhích.
Nhìn kiểu đó thì chắc chắn là bị “bắn cho lú” luôn rồi.
Còn Quách Hạo sau khi nôn xong, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Anh ta cố gắng ngồi dậy, còn định dùng tay… lau mặt cho Vương Mẫn.
“Em không sao chứ?”
Mà Vương Mẫn thì như mất hồn, cứ để mặc Quách Hạo dùng tay quẹt qua quẹt lại trên mặt mình.
Tôi nhìn mà không chịu nổi nữa.
Chủ yếu là cảnh tượng nó kỳ dị và kinh dị quá mức.
Không nhịn được liền buông lời chọc quê:
“Vừa ăn há cảo hả? Tôi thấy trên lông mày cô ta còn vướng cọng hẹ kìa.”
“Làm ơn dắt người ta đi rửa mặt đi. Cái thứ đó ai lại lau bằng tay bao giờ?”
Nghe thấy tiếng tôi, cuối cùng Vương Mẫn cũng có chút phản ứng.
Cô ta nhìn Quách Hạo với ánh mắt đầy hoảng sợ:
“Anh… anh có nghe thấy không? Trong phòng này… có ma thật…”
Quách Hạo lúc này thì đã tỉnh táo trở lại.
Dù đầu óc vẫn choáng váng vì cú điện giật và cơn nôn, nhưng giọng nói của tôi thì anh ta rõ ràng là quá quen rồi.
Ngẩng đầu nhìn trần phòng cấp điện, giọng Quách Hạo lập tức trầm xuống, mang theo lửa giận:
“Diễm Cẩn, là cô giở trò đúng không?”
“Cô dám lắp camera theo dõi tôi, còn muốn giật điện cho tôi chết hả?!”
Nghe đến đây tôi không nhịn được mà phì cười.
“Ơ kìa, há cảo thì có thể ăn bậy chứ lời thì đừng nói bậy nha!”
Tôi nghiêm túc chỉnh anh ta:
“Anh mà cũng giống Siêu Nhân, đâm đầu vào cầu dao bấm loạn xạ, bị điện giật là tự chuốc lấy thôi.”
“Căn biệt thự đó vốn đang bỏ trống, hệ thống tự nhiên gửi về hỏi có bật điện không, tôi còn tưởng có trộm đột nhập đó biết không?”
“Còn nữa, ai cho phép anh dắt con nhỏ đó đến biệt thự của tôi? Cái này gọi là đột nhập gia cư bất hợp pháp đó, bị điện giật là đáng đời!”
“Tôi gọi anh bao nhiêu cuộc, anh giả điếc không thèm bắt máy, giờ còn đòi trách tôi? Anh nghĩ biệt thự bây giờ ai không lắp camera à? Định làm chuyện mờ ám còn đòi người ta bịt mắt bịt tai hả?”
Quách Hạo im re, không nói thêm lời nào. Thật ra trong lòng anh ta hiểu rõ mười mươi, nếu chỉ muốn bật điện thôi thì một cuộc gọi là xong, cần gì phải tự thân xông vào phòng điện, nghịch ngợm cầu dao?
Nhưng anh ta biết, chuyện mình đưa phụ nữ khác đến biệt thự là chuyện đê tiện.
Nói cho cùng, đây là quả báo do anh ta tự chuốc lấy.
Mà chuyện này với anh ta… cũng chẳng có gì lạ.
Bởi vì mấy năm nay, Quách Hạo dần mặc định trong đầu rằng: mọi việc trong tay anh ta đều có thể khống chế.
Đừng nói là một căn biệt thự đang bỏ trống.
Ngay cả công ty, tài sản, biệt thự lớn nhỏ, thậm chí là tôi – người vợ chính thất này, anh ta cũng cho rằng tất cả đều nằm trong tay mình.
Từ một nhân viên bé tẹo không ai biết tên, leo lên được cái danh “doanh nhân trẻ tài ba”, mấy năm nay Quách Hạo càng lúc càng kiêu ngạo, tự mãn.
Anh ta sớm đã đánh mất sự cẩn trọng, khiêm tốn ban đầu, càng lúc càng ngông cuồng vô độ.
Khi còn chật vật trên thương trường, gặp đâu cũng là thất bại, anh ta chưa từng nghĩ đằng sau cái gọi là thành công đó, là bao nhiêu hậu thuẫn mà gia đình tôi đã âm thầm trao cho.
Từ tiền bạc cho đến mối quan hệ.
Tất cả đều là những thứ mà cả đời anh ta vốn không đủ tư cách để chạm tới.
Vậy mà Quách Hạo lại coi tất cả như thành quả do chính mình nỗ lực mà có.
Thật đúng là… buồn cười đến phát tởm.
9
Lúc này, Vương Mẫn cuối cùng cũng đã hiểu ra – hóa ra nãy giờ… không phải là có ma.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp da thật nhập khẩu của chiếc sofa, Vương Mẫn quay đầu nở nụ cười ngọt đến phát ngấy với Quách Hạo.
“Tổng Giám đốc Quách, chỗ này thật sự đẹp quá trời luôn á…”
Cô ta chớp chớp mắt, giọng điệu đầy dò xét:
“Anh từng nói… muốn chuyển nhượng căn biệt thự này cho em… là thật chứ?”
Quách Hạo lúc này đang dùng khăn giấy lau mớ tóc cháy sém vì bị điện giật, nghe vậy lập tức gật đầu.
“Tất nhiên, có gì to tát đâu? Đợi qua đợt này rồi…”
Tôi lập tức mở app điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng khách xuống mức thấp nhất.
Chưa đến 5 phút, Vương Mẫn đã bắt đầu ôm lấy tay mình, run lập cập.
“Sao… sao tự dưng lạnh dữ vậy?”
Quách Hạo cau mày tìm bảng điều khiển nhiệt độ, nhưng phát hiện toàn bộ hệ thống điều khiển của căn biệt thự thông minh này đều phải thông qua điện thoại tôi cấp quyền mới dùng được.
Anh ta lập tức hiểu ra chuyện, ngửa cổ hét lên với trần nhà:
“Diễm Cẩn! Cô làm đủ chưa?!”
Tôi cười khúc khích, hừ nhẹ một tiếng rồi từ từ ngồi bật dậy khỏi sofa.
So với chuyện hai đứa đó đang diễn trò lố bịch kia, hiện tại tôi còn việc quan trọng hơn để quan tâm.
Tôi rót thêm tách cà phê, ung dung bưng ra ban công.