Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Quả nhiên, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa lác đác.
Dự báo thời tiết nói sẽ từ mưa nhỏ chuyển sang mưa lớn, khoảng một đến hai tiếng nữa có khả năng phát cảnh báo ngập lụt cấp vàng.
Tôi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, khẽ nhếch môi hài lòng.
Sau đó quay trở lại sofa, thoải mái nằm xuống lần nữa.
Vừa lúc thấy hai đứa “người yêu không chính danh” đang tình chàng ý thiếp trong màn hình giám sát.
Quách Hạo cởi áo vest đắp lên người Vương Mẫn, giọng dịu dàng đến nhỏ mật:
“Cục cưng, khoác cái này lên sẽ ấm hơn đó. Mình đi tắm nước nóng chút nha.”
Anh ta ôm eo cô ta cùng bước lên lầu, còn ghé sát tai nói thầm điều gì đó.
Vương Mẫn lập tức đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh ta:
“Xấu xa quá đi…!”
Tôi điều chỉnh micro trong phòng tắm lên âm lượng cao nhất, vừa kịp nghe thấy Quách Hạo đang rất không biết xấu hổ nói:
“Tắm cùng đi, anh kỳ lưng cho em~”
Vương Mẫn vừa ngượng vừa giả vờ chống đẩy, bị Quách Hạo kéo vào phòng tắm.
Anh ta vội vã tháo cúc áo sơ mi.
“Khoan đã!”
Vương Mẫn đột nhiên chỉ lên trần nhà, giọng nói gần như méo đi:
“Đây… đây cũng có camera hả?!”
Quách Hạo khựng tay lại, nhưng sau đó chẳng hề thấy ngượng ngùng, chỉ phẩy tay một cái:
“Sợ gì chứ? Cô ta thích xem thì cho cô ta xem đã mắt luôn!”
Nói rồi còn định tiếp tục ôm eo Vương Mẫn.
Vương Mẫn như bị điện giật, lập tức né tránh, quấn chặt áo choàng tắm rồi co rúm người lại trong góc phòng.
“Không được đâu! Lỡ như… chị ấy ghi hình lại thì sao…”
Cô ta cắn môi, trông như sắp khóc đến nơi.
“Em… em còn phải giữ mặt mũi nữa chứ…”
Quách Hạo nghe thế liền đau lòng, vội dỗ dành:
“Cưng đừng sợ, để anh đi lấy đồ tháo cái camera kia ra ngay!”
Trước khi đi, còn không quên bật sưởi phòng tắm và dúi vào tay Vương Mẫn một ly rượu vang:
“Em uống chút cho ấm người, chờ anh lát nhé.”
11
Quách Hạo như con chó khát tình lao ra khỏi phòng, lăn lê bò toài xuống cầu thang.
Nhìn kiểu đó là biết – hắn ta đã quá quen thuộc với cấu trúc căn biệt thự.
Chỉ vài bước đã chạy thẳng xuống tầng hầm.
Chỗ đó là kho chứa đồ, có cả thang gấp để trèo lên trần tháo camera.
Tôi ngồi xem mà đầy khinh thường.
Rõ ràng Quách Hạo chưa từng đặt chân đến biệt thự này bao giờ.
Mà giờ lại như thể thuộc nằm lòng mọi ngóc ngách.
Nghĩa là hắn đã âm thầm kiếm được bản vẽ mặt bằng từ trước.
Tôi cười lạnh:
“Tổng Giám đốc Quách quả là quen thuộc nhỉ. Có vẻ đã sớm định biến nơi này thành cái ổ chuyên ‘hành sự’ với cô ta rồi?”
Quách Hạo lờ tịt tôi, mặc cho tôi châm chọc không ngừng.
Cắm đầu lục tung phòng đồ nghề.
Thằng ngốc này giờ trong đầu chỉ còn đúng một mục tiêu:
Phá hủy camera để còn “làm đại sự” với tiểu tam trong phòng tắm nhà tôi.
Lúc tìm được cái thang và cây búa, tay hắn còn run lên vì gấp.
Hận không thể bốc hơi về phòng tắm ngay để đập nát camera.
Cơ mà cây búa còn chưa kịp nóng tay thì…
“Cạch.”
Tôi bấm khóa từ xa, cửa phòng đồ nghề bị khóa chặt.
“Mẹ kiếp!”
Quách Hạo quay lại đá mạnh vào cánh cửa, mặt vặn vẹo như táo bón kinh niên.
“Diễm Cẩn! Mở cửa ra cho ông mày!”
Tôi khẽ cười:
“Ủa, chẳng phải anh làm bài tập kỹ lắm sao? Không biết biệt thự này tất cả cửa đều do tôi điều khiển à?”
“À đúng rồi, trên bản vẽ mặt bằng thì đâu thể hiện được đó là khóa điện từ đâu…”
“Chữ ‘sắc’ là một con dao, Quách Hạo, anh cứ ở yên đó mà suy ngẫm nhân sinh nhé.”
12
Tôi chuyển sang camera phòng tắm.
Trong hình, Vương Mẫn đã uống hết ly rượu vang.
Ánh đèn sưởi mạnh chiếu khiến mặt cô ta đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
“Nóng chết mất…”
Cô ta vừa làu bàu vừa đi tìm công tắc đèn sưởi, nhấn mãi mà không có phản ứng.
Ngẩng đầu nhìn camera, rồi đột nhiên nói với vẻ cầu xin:
“Chị ơi… chị có thể tắt đèn sưởi giùm em không…”
“Không được đâu. Là tổng Giám đốc Quách đích thân bật cho em mà.”
Tôi vừa ung dung đáp, vừa chỉnh nhiệt độ tăng lên.
Tiện tay mở luôn vòi sen nước nóng.
Dòng nước sôi ùa ra từ vòi sen, hơi nước nhanh chóng phủ kín toàn bộ không gian.
Vương Mẫn hét lên nhảy tránh, lóng ngóng định khóa nước nhưng vô dụng, van không nhúc nhích.
Khói nước nóng bốc lên dày đặc, gương phủ một lớp sương mờ dày đặc.
Cô ta như con gà ướt chạy vòng vòng, áo choàng tắm ướt nhẹp dính chặt vào người, mái tóc uốn công phu giờ ướt sũng bết vào mặt.
Nhiệt kế hiển thị: 45 độ C.
“Mở cửa! Thả tôi ra ngoài!!”
Cô ta gào thét đập cửa, mascara đã trôi thành hai dòng nước đen sì như giọt lệ oan hồn.
Tôi tách màn hình giám sát thành hai nửa.
Bên trái là Quách Hạo điên cuồng đạp cửa trong phòng đồ nghề.
Bên phải là Vương Mẫn đang phát rồ trong phòng tắm như bị nhốt vào lò xông hơi.
Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, như đang phụ họa cho bản nhạc nền của vở kịch bi hài này.
13
Hơi nước trong phòng tắm dày đặc đến mức muốn ngạt thở.
Quần áo Vương Mẫn nặng trịch vì ngấm nước, cổ áo bị cô ta túm rộng ra.
Tóc tai bết dính vào khuôn mặt đỏ gay, mascara biến thành hai hố đen lem nhem.
“Nóng… nóng chết mất…”
Cô ta loạng choạng mò tới vòi nước, đầu ngón tay vừa chạm vào kim loại liền bị bỏng phồng rộp.
Chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm đổ kềnh, chân cô ta đập vào thành bồn sứ, lập tức nổi một mảng bầm tím.
“Chị ơi! Em xin chị mà…”
Cuối cùng, Vương Mẫn gục xuống, quỳ rạp trước camera mà khóc lóc van xin:
“Em sai rồi… em thật sự biết lỗi rồi…”
Cô ta áp trán lên mặt gương lạnh lẽo, giọng nức nở nghẹn ngào vang lên trong làn hơi nước đặc quánh:
“Chị giận cũng phải… nhưng em đâu có tội đáng chết…”
Tôi nhẹ nhàng gõ vào nút mic.
“Cô tưởng… chỉ có tôi muốn xử cô thôi sao?”
Tiếng khóc ngưng bặt, mắt Vương Mẫn lập tức mở to.
“Cái tên Vương Thiên Hỉ… nghe quen không?”
“Có phải bắt đầu đoán được gì rồi hả, ‘phu nhân Vương’?”
Môi cô ta run lên bần bật.
Dĩ nhiên là quen.
14
Trong hai năm ở Úc, Vương Mẫn chẳng có thành tích học hành nào đáng nói.
Trái lại, sự nghiệp “săn đại gia” của cô ta thì phất như diều gặp gió.
Phải nói cô ta rất có tính toán, cũng cực kỳ chịu khó.
Nghe nói bệnh viện tư lớn nhất Melbourne có nhiều ông già Hoa kiều giàu nứt vách đang điều trị.
Thế là bỏ luôn chuyện học, chạy qua làm hộ lý.
Kết quả thật sự “câu” được ông trùm giàu nhất thành phố – Vương Thiên Hỉ.
Cô ta phục vụ lão già kia cực kỳ chu đáo, cuối cùng còn kết hôn hợp pháp ở nước ngoài.
Gần đây, sức khỏe Vương Thiên Hỉ sa sút, phải vào phòng ICU.
Vương Mẫn nhân lúc ông ta mơ màng, lén lập di chúc.
Rồi vội vã quay về nước.
Cái cớ “về học MBA” chỉ là trò đánh lạc hướng dư luận.
Mục tiêu thật sự chính là trở thành người thừa kế của tập đoàn Vương thị.
Cô ta nắm trong tay bản di chúc và thân phận vợ hợp pháp, tưởng đâu đã nắm chắc phần thắng.
Và thật ra, Quách Hạo biết tất cả mọi chuyện.
Thế nên mới nịnh Vương Mẫn đến mức đó.
Rốt cuộc thì, hắn đâu phải muốn “đổi vợ”…Mà là muốn đổi… mẹ nuôi kim chủ!
Không thể không thừa nhận hai người này đúng là trời sinh một cặp.
Một kẻ đào mỏ, một con cáo săn tài sản.
Một cặp cặn bã đúng chuẩn trời đất không dung.
Đang mải xem hai kẻ khốn trong màn hình dở sống dở chết, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trên màn hình chuông hình hiện lên một chàng trai trẻ mặc vest chỉn chu, đứng dưới cơn mưa lớn. Đằng sau anh ta là một chiếc Mercedes màu đen.
“Chào cô Diễm, tôi là Vương Khải.”
Vương Khải – con trai duy nhất của đại gia Vương Thiên Hỉ.
Nếu không có sự xuất hiện của Vương Mẫn, cậu ta lẽ ra là người thừa kế số một của Tập đoàn Vương thị.
Trước nay tôi chỉ liên lạc với cậu ta qua điện thoại, hôm nay mới là lần đầu gặp mặt.
Vương Khải tầm hai mươi mấy tuổi, tóc ngắn gọn gàng, đeo kính, vẻ ngoài rất bình thường, nhưng giọng nói lại khá trầm ấm, dễ nghe.