Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Con mèo đau đớn phát cuồng liền lao vào cắn xé, trong sảnh lập tức vang vọng những tiếng thét thê thảm.
Chỉ chốc lát sau, y phục nàng ta đã thấm đẫm máu, dần dần rơi vào hôn mê.
Từ đó, không ai còn dám mưu đồ chạy trốn, cũng không dám giữ lại bạc.
Ý niệm muốn đào tẩu đến Giang Nam của ta cũng theo đó mà tiêu tan.
Khi ta nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể vùi thân nơi Túy Chiêu quán, hồng nhan phai tàn, cuối cùng chỉ còn một manh chiếu quấn xác vứt vào bãi tha ma…
Một đôi giày gấm thêu kim tuyến bạc xuất hiện trước mắt ta.
Trong đáy mắt người nọ, phản chiếu lại gương mặt mà ta không thể quen thuộc hơn.
Lòng ta kinh hoảng, xoay người định bỏ trốn nhưng eo đã bị siết chặt, kéo vào lòng hắn.
Giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không cần nô nhi nữa sao?”
24
Bị bán vào Túy Chiêu quán chín tháng, cuối cùng ta lại được Phó Chiêu mang về Nhiếp Chính vương phủ.
Mỗi ngày ở đây, ta đều sống trong lo sợ như giẫm trên băng mỏng.
Nếu sớm biết có ngày hắn có thể ngồi lên vị trí Nhiếp Chính vương quyền khuynh triều dã thì năm đó ta đã đối xử tốt với hắn một chút, không nên nhục mạ hắn như vậy.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.
Chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện—nếu giết ta, mong hắn có thể cho ta một cái chết nhanh gọn, hoặc nếu có phanh thây xẻ xác thì xin để ta chết rồi mới làm.
Thế nhưng, mọi chuyện dường như không phát triển theo hướng mà ta tưởng tượng.
Phó Chiêu mỗi ngày đều sớm đi tối về, có khi vài ngày liên tiếp cũng không thấy mặt.
Dần dần, thần kinh căng như dây đàn của ta cũng bắt đầu thả lỏng.
Rồi sau đó, hổ vắng chuột lên làm vua.
Ta ở Nhiếp Chính vương phủ muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
25
Hôm nay, ngay khi ta đang “muốn làm gì thì làm”, Phó Chiêu lại đột nhiên quay về.
Một thân hắc bào thêu chỉ bạc ôm trọn vòng eo thon gọn, trên đầu đội tử kim ngọc quan, bên hông treo một khối ngọc bội thanh quý.
Hoàn toàn khác xa với bộ dáng ốm yếu, nhu nhược của hắn khi xưa.
Hắn lúc này mang theo một cỗ uy áp cường đại, dù chỉ nhìn thoáng qua thì ta cũng không khỏi chấn động.
Hắn tiến từng bước về phía ta, tim ta đập thình thịch, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách càng gần, áp lực càng lớn.
Cơ thể ta vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào vách tường không thể lùi thêm nữa, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiến đến.
Hắn chống tay lên tường, giam ta vào một không gian chật hẹp, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: “A Yên, không…”
Đôi mắt hắn u tối, thấm đẫm dục vọng sâu không thấy đáy.
“Hẳn là nên gọi tỷ tỷ, đúng không?”
Trong đầu ta như có một tiếng nổ vang trời.
Chưa kịp suy nghĩ, trời đất đã xoay chuyển.
Bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên siết chặt eo ta.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến ta mềm nhũn, cả người rơi vào lòng hắn.
Dục niệm trong cơ thể ta như một đám lửa hoang không thể kiểm soát, thiêu đốt tận xương tủy…
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm đắm hoàn toàn, ta đã vùng lên, dùng hết sức đẩy hắn ra.
26
Tìm lại lý trí, ta lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chỉnh lại y phục, giọng điệu nghiêm túc: “Ngươi không định giết ta báo thù sao?”
Đôi mắt Phó Chiêu thoáng chốc trầm xuống.
Lặng im.
Lặng im đến đáng sợ.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ bóp chết ta để trút giận.
Nhưng không ngờ, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói khàn đặc, mang theo chút nghẹn ngào: “Xin lỗi… những chuyện trước kia…”
Ta nhanh chóng đưa ngón tay chặn lên môi hắn.
Ta không muốn nhớ lại những hồi ức đau đớn đó một lần nữa.
“Chuyện đã định, hắn cũng không còn sống được bao lâu. Ngươi có thể giúp ta thu xếp cho hắn và Hoàng hậu nương nương một nơi chốn an toàn không?”
Ánh mắt giao nhau.
Đôi mắt hắn trong veo như mặt gương.
Hắn siết chặt tay ta, chân mày giãn ra, khẽ cười: “Ta đã sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa chất độc trong người hắn cũng đã có cách giải, sẽ không để nàng đau lòng.”
Khoảnh khắc đó, ta cảm giác như ngọn núi đè nặng trong lòng suốt bao năm qua cuối cùng cũng đổ sập.
Tâm hồn và thể xác ta đều được giải thoát.
Ta lao vào lòng hắn, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc vang vọng cả núi rừng, đến mức chim chóc trong rừng cũng giật mình bay tán loạn.
Khóc đủ rồi, ta liền tiện tay chùi hết nước mắt và nước mũi lên y phục hắn, hắn thấy vậy nhưng lại không giận.
Đột nhiên, ta cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Hắn bế bổng ta lên, đôi mắt lộ ra vẻ tinh quái, cúi đầu ghé sát tai ta trêu chọc: “Tỷ tỷ, có thích chuông bạc không?”
“Không, ưm…”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với Sen. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!