Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi cố gắng ngồi dậy nhận máy, bên kia đã “chậc chậc” hai tiếng:

“Nghe hai cậu người mẫu nhà tớ kể… cậu đêm sung sướng lắm hả?”

lại cảnh tượng hôm , tôi rùng mình.

Đàn ông lâu ngày không khai hỏa thật đáng .

đàn ông có bệnh nghiện xx… càng đáng gấp bội.

Tôi im lặng.

Lâm Nam bật cười thành tiếng:

“Ghê thật, còn biết dùng chiêu “mượn d.a.o g.i.ế.c người”, dùng người khác chọc cho anh ta phát điên lên luôn. chứ… lúc cậu đòi hôn, có cũng là khổ nhục kế?”

lúc cô mấy chữ “khổ nhục kế”, tôi như bừng tỉnh.

Chết rồi đơn hôn!

Tôi bật dậy, lao bàn trang điểm… nhưng tờ giấy đặt ở đó đã không còn!

Phản xạ đầu tiên: Tần Tư Duật đã lấy .

Nhưng đó thật xấu hổ.

còn mặn nồng như vậy, sáng đã biết tôi muốn… hôn?

Tôi không dám tưởng tượng trong anh lúc đó tôi là loại người gì.

Cắn răng, tôi sửa soạn lại bản thân, thẳng công ty Tần Tư Duật.

Đây là lần đầu tôi tập đoàn Tần thị.

Nhưng lễ tân dường như đã nhận tôi, lịch dẫn tôi lên văn phòng chủ tịch.

Thư ký báo rằng Tần Tư Duật ở trong, bảo tôi tự .

Tôi hơi lưỡng lự, làm phiền anh họp.

Nhưng lại: tôi là vợ anh, gì?

Gõ hai tiếng rồi đẩy cửa bước .

Trong phòng, không chỉ có Tần Tư Duật… còn có cả mấy người bạn thân anh.

Cả đám quay lại nhìn tôi.

Gặp ánh tôi, ánh Tần Tư Duật khẽ d.a.o động, rồi lập đứng dậy về phía tôi.

“Sao em tới đột ngột vậy?”

Những lời tôi đã chuẩn bị sẵn tan biến sạch sẽ khi anh vẫn bình thản như thế.

Nếu anh đã nhìn đơn hôn, lẽ nổi đúng chứ?

Chẳng lẽ… anh chưa ?

“Có dâu ở đây, tụi em xin phép trước nha.”

Đám bạn thân anh hiểu ý, tự giác đứng dậy rút lui.

Nhưng ánh họ nhìn tôi lại không bình thường chút nào.

Giống như… nhìn người phụ nữ bạc tình vô sỉ.

Tôi rùng mình.

Chờ bọn họ khuất, tôi nghiêm túc hỏi:

“Sáng nay anh rời nhà… có nhìn thứ gì ở bàn trang điểm em không?”

Tần Tư Duật rót trà cho tôi, hơi rũ xuống, che giấu biểu cảm.

Giọng anh vẫn bình tĩnh như xưa:

“Có món gì mất à?”

Tôi nhìn kỹ biểu cảm anh.

Không đọc được gì.

Có thể là người giúp việc vô tình cất thật…

Tôi khẽ lắc đầu, quyết định đổi chủ đề, rủ anh ăn .

Sau bữa ăn, về nhà, tôi lại bị “giam” trong phòng ngủ không lối thoát.

Ban đầu, tôi còn nghi ngờ Tần Tư Duật vì dọa tôi nên không dám đụng tôi là dối.

Nhưng mấy lần gần đây… anh thật giống như bị nghiện ấy.

Thay đổi bao nhiêu địa điểm, tôi sắp gãy lưng tới nơi rồi, vậy anh vẫn tràn đầy hứng thú.

Tần suất còn cao , nhưng xen đó là dịu dàng khiến người ta khó lòng từ chối.

Trong lúc đầu óc mơ hồ, tôi bỗng nhớ lại lần đầu gặp anh.

Lúc đó, gái tôi vừa du học, tôi bị ép thay tới gặp mặt.

Mọi đều đã rất rõ ràng, vậy hôm ấy, Tần Tư Duật lại lập gật đầu đồng ý kết hôn.

Tôi cứ anh bị gia đình ép cưới, ai ngờ khi lén đọc tài khoản phụ biết — anh đã thầm yêu tôi từ lâu.

Tần Tư Duật là kiểu người gì cũng tốt, chỉ mỗi tội… thích ôm mọi trong lòng.

Tôi phân vân, có nên nhân lúc này lôi anh hỏi cho rõ hay không

Giọng anh khàn khàn vang lên bên tai:

“Sơ Sơ, kết hôn với anh… em có hạnh phúc không?”

Tôi thật nghiêm túc suy lúc.

Cũng… khá hạnh phúc đấy chứ.

Ăn ngon mặc đẹp, không lo tiền, chồng lại còn đẹp trai.

Tôi hài lòng với Tần Tư Duật lắm rồi.

Chỉ là, giá như anh có thể tiết chế chút tốt .

Nhưng cái dáng vẻ tôi “đăm chiêu” này, trong Tần Tư Duật lại thành… do dự.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi, rồi lẩm bẩm:

“Anh rất hạnh phúc. Chưa bao giờ anh dám mơ có thể cưới được em.”

“Anh hiểu, nếu trong hôn nhân có người không hạnh phúc, đó chẳng khác gì nấm mồ cả. Anh không muốn gò bó em.”

Giọng anh rất chân thành:

“Lê Sơ, nếu em muốn tự do… anh sẽ buông tay.”

Tôi không biết rằng, với Tần Tư Duật, cuộc hôn nhân này là thứ anh đã lén đánh cắp.

Chỉ nghe câu đó thôi, tôi đã có gì đó sai sai.

Lập quay người, nhìn thẳng anh:

“Anh tờ đơn hôn rồi đúng không?”

Tần Tư Duật mím chặt môi.

Tóc mái hơi rũ, bị mồ hôi thấm ướt, che phủ trán anh.

Lại là cái ánh đáng thương kiểu “cún con” quen thuộc đó.

“Là do lúc em nên anh cho người soạn … Nhưng giờ anh hoàn toàn không còn đó nữa.”

cái gì?”

Tần Tư Duật lại bắt đầu để ý sai chỗ rồi.

Tôi vừa xấu hổ vừa , chọc cơ bụng cứng như đá anh:

“Anh còn dám hỏi?! Kết hôn nửa năm, bao nhiêu lần em chủ động, anh cứ lảng tránh như thể em dơ bẩn lắm ấy!”

“Đàn ông không muốn gần gũi với vợ còn gì nữa? Không là ghét là gì? Em vốn là người thay thế, em tưởng anh thích gái em nên đó!”

“Tần Tư Duật, đừng tưởng đẹp trai là em không nỡ bỏ! Ngoài kia có cả đống trai trẻ , ngon ! Thật hôn rồi… em…”

Môi bị chặn lại. Bị cắn.

Tần Tư Duật thở dốc, ôm chặt tôi lòng:

“Là lỗi anh… Em đừng nữa.”

“Anh không thích em. Không chạm em… là vì…”

Tần Tư Duật hơi cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Vì anh có chút… khó .”

Nhìn cái bộ dạng ấm ức kia anh, tôi nguôi nửa.

Tần Tư Duật ở nhà thật giống như chú chó nhỏ siêu ngoan.

Tôi nghịch mấy lọn tóc lòa xòa trên trán anh, thẳng thắn hỏi:

“Tần Tư Duật, có … anh thích em không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương