Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7piAMGQDWY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
32
Ở kiếp trước, khi Cố Du vừa cướp tôi về, anh ta cũng chỉ coi tôi như một món đồ chơi, tùy ý qua loa.
Cho nên anh ta xúc phạm Khương Triều Sinh, xúc phạm tôi, nhốt tôi lại mà chẳng hề quan tâm đến cảm giác của tôi.
Nhưng rồi, anh ta đã yêu tôi.
Không tiếc làm trái với gia tộc mà cưới tôi, biết tôi lừa dối anh ta, vào công ty chỉ để phá hoại anh ta, thế mà anh ta vẫn cam lòng.
Anh em hắn khuyên nhủ suốt đêm đừng quá “não yêu đương”, nhưng khi anh ta trở về, tôi chỉ ôm anh ta một cái, nói vài câu dỗ dành, anh ta liền nhào vào lòng tôi, khóc như đứa trẻ.
Tình yêu đối với tôi chỉ là một món gia vị, có hay không cũng không quan trọng, không được thì tìm người khác.
Nhưng Cố Du không giống vậy.
Anh ta rất khó động tình, bạn gái đổi như thay áo, chưa từng thấy anh ta buồn vì ai, nhưng một khi đã yêu, anh ta lại giao trái tim mình cho đối phương, để họ tùy ý mình làm tổn thương.
Kiếp trước tôi hiểu rõ điều này, nhưng không thèm dùng đến, bởi vì lúc đó trong mắt tôi, thế giới này chẳng còn gì để tôi bận tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Tôi có Khương Triều Sinh, tôi có rất nhiều cổ phần, rất nhiều tiền.
Tôi không muốn đánh mất tất cả.
33
Cố Du trở về, đầu tiên đưa tôi một người.
Anh ta lịch sự mời cô ấy vào căn hộ của tôi, chỉnh lại cà vạt rồi cười hỏi.
“Biết cô ấy là ai không?”
Đó là một người phụ nữ không đến nỗi xấu, làn da không thô ráp cũng không quá mịn màng, không béo cũng không gầy, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Tôi nhíu mày: “Cô ấy là ai?”
“Vợ của Khương Triều Sinh.”
Anh ta cười một chút: “Cô ấy còn có một đứa con gái tên là Thiến Thiến.”
Lời mói mơ hồ, nhưng tôi hiểu ý anh ta.
Cô gái này chính là vợ của Khương Triều Sinh trong kiếp trước.
Tôi im lặng rút ra một tấm séc đưa cho cô ấy.
Người phụ nữ mừng rỡ, còn Cố Du thì cau mày: “Em có ý gì?”
Tôi ra hiệu cho người mang cô ấy ra ngoài, rồi quay sang Cố Du nói: “Tôi đã cướp đi một cuộc hôn nhân tốt đẹp của cô ấy, đương nhiên phải bồi thường cho cô ấy rồi.”
“Em tỉnh táo lại đi.”
Cố Du giận dữ, như muốn lay tôi tỉnh: “Cuối cùng cậu ta bỏ em, cưới người khác! Cậu ta bẩn thỉu!”
“Vậy thì tôi và anh đã ở bên nhau bao lâu, có sạch sẽ hơn anh ấy không?”
Tôi day trán: “Cố Du, tất cả đã qua rồi, bắt đầu lại không dễ dàng, anh thật sự muốn tiêu tốn thời gian vào việc dây dưa vô nghĩa với tôi sao?”
“Anh còn rất nhiều việc phải làm, nhà họ Cố vẫn chưa mở rộng thị trường châu Âu, Bắc Kinh cũng cần người có mối quan hệ, tại sao anh lại nhất quyết lãng phí thời gian vào tôi?”
Cố Du nặng nề nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Em không còn hận tôi nữa sao?”
Tôi im lặng một lúc, rồi quay đầu tránh ánh mắt anh ta: “Hận anh rất mệt.”
“Tôi không muốn lãng phí cảm xúc vào anh nữa.”
Khi mới sống lại, tôi thật sự hận Cố Du, hận đến mức muốn giết anh ta.
Nhưng sau khi gặp Khương Triều Sinh, có tiền, sống một cuộc sống thoải mái… Tôi ít khi nghĩ đến việc hận anh ta.
“Hận” cũng là một cảm xúc cần năng lượng để duy trì.
Mỗi ngày tôi có quá nhiều việc phải làm, không muốn lãng phí năng lượng vào việc hận anh ta.
Cả hai không can thiệp vào nhau, vốn là kết quả tốt nhất của chúng tôi.
Nhưng rõ ràng Cố Du không nghĩ vậy.
“Lãng phí?”
Anh ta nhìn tôi đầy hoài nghi, mắt long lanh như thủy tinh vỡ.
“Trong mắt em, dây dưa với tôi là lãng phí thời gian, hận tôi là lãng phí cảm xúc?”
“Cậu ta bỏ em đi cưới người khác, em không trách cậu ta, vậy mà còn suốt ngày nghĩ đến cậu ta.”
“Tôi làm rất nhiều việc cho em, em muốn làm ăn tôi liền lập công ty cho em, em muốn học cái gì tôi dạy em cái đó, kỳ kinh nguyệt của em, em thích ăn cá chép, em thích thương hiệu nào tôi đều nhớ rõ… Tôi làm tất cả những thứ ấy mà em chẳng bao giờ nhìn thấy.”
“Em chẳng bao giờ nhìn thấy! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi có chỗ nào kém hơn cậu ta?”
Anh ta gần như sắp điên rồi.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt hồ ly đầy ánh nước, vừa như tố cáo, vừa như oán trách, chờ đợi tôi ôm anh ta dỗ dành, để anh ta ngừng làm loạn…
Tôi quay mặt đi, nhíu mày nói: “Đừng làm ầm lên nữa.”
Vào khoảnh khắc ấy, ánh sáng cuối cùng trong mắt Cố Du rõ ràng vụn vỡ.
34
Khi trước, mỗi khi muốn trả thù anh ta, tôi luôn sợ rằng Cố Du không yêu tôi đủ, nhưng giờ đây không muốn có liên quan gì với anh ta nữa, lại mong có một vị thần nào đó cướp lấy cái não yêu đương của anh ta.
Tôi bước vào phòng ngủ, Khương Triều Sinh đang nằm trên giường vẽ, chuột không mượt mà trên ga giường, màn hình CAD hỗn độn, rõ ràng là anh ấy đang không tập trung.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Cậu chủ Cố hối hận rồi, muốn quay lại theo đuổi em sao?”
“Có thể lắm.”
Tôi nhún vai: “Anh ta không mấy lý trí, rất khó xử lý.”
Não yêu đương đầy cả đầu, thường sẽ làm ra những chuyện không lý trí.
Tôi thật sự tình nguyện để anh ta tỉnh táo một chút, lý trí mà đấu với tôi, chứ kiểu này cứ làm bừa, thật sự rất phiền phức.
Anh ấy cẩn thận nắm lấy cổ tay tôi: “Vậy em có cảm động không?”
“Không đâu.”
Tôi nói thẳng: “Em không thích anh ta.”
Tôi rất rõ ràng, nếu như tôi thích anh ta, sau này dù anh ta có cường thủ đoạt hào, giam lỏng, sỉ nhục gì đi nữa, tôi sẽ vẫn có thời gian để sửa chữa.
Nhưng tôi không thích anh ta.
Thực sự là không thích.
Từ khi mười tuổi, tôi đã chịu đủ tính khí chó má của anh ta, bị ghét bỏ, gây chuyện khắp nơi, tôi chạy theo sau anh ta hứng chịu đủ ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại không thể rời đi.
Anh ta tính tình kỳ quái, không đoán trước được, lại dễ nổi giận, thường xuyên lạnh nhạt không thèm nói chuyện, phải năn nỉ vài câu mới chịu mở miệng, miệng còn rất ác, lúc nào cũng chửi mắng người khác, mặc dù có lúc chẳng có ác ý gì.
Tính cách này tôi thực sự không thể chịu nổi.
Tôi vẫn thích người dịu dàng hơn.
Tôi nằm gục lên vai Khương Triều Sinh, tóc xõa xuống, lười biếng nghịch ngợm.
“Chúng ta đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?”
“Lễ cưới còn chưa xong mà.”
Giọng anh ấy buồn bã, âm thanh nhỏ nhưng tôi vẫn nghe ra chút ấm ức.
“Không sao đâu, chúng ta làm sau cũng được!”
Tôi ôm lấy mặt, cười tươi nhìn anh ấy: “Đến lúc đó làm lại một lần tuần trăng mật, anh thấy thế nào?”
“Tuỳ em.”
Khương Triều Sinh đỏ mặt, vội quay mặt đi, lại chăm chú vào màn hình máy tính.
Anh ấy mặc cho những ngón tay tôi xoay tròn trên eo và bụng anh ấy, nắn bóp một chút rồi lại tiếp tục làm việc.
35
Từ khi bắt đầu đến giờ, Cố Du đã không còn điên cuồng như trước nữa, mà khi quay lại tìm tôi, anh ta lại lấy lý do hợp tác.
Bề ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng tôi luôn có cảm giác anh ta đang nhìn tôi như một con cừu non sắp bị xẻ thịt.
Anh ta mời tôi đi sân golf.
Sân golf cao cấp nhất, một biển cỏ xanh mướt mắt, tôi hơi mất tập trung, liếc đi chỗ khác.
Cố Du từ phía sau bịt mắt tôi.
Lồng ngực ấm áp áp sát, anh ta ghé vào tai tôi: “Tôi nhớ em không thích màu xanh quá đậm, nên tôi đã thiết kế sân golf trong nhà.
Bên trong, trà xanh pha ba phút, để hơi nguội rồi đưa tới trước mặt tôi.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, giọng trầm xuống: “Cậu ta có biết những thói quen nhỏ của em không?”
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi lắc đầu.
“Tôi không biết.”
Ánh mắt Cố Du đen như mực, đầy tơ máu, khóe mắt rướm đỏ.
Anh ta bình tĩnh kết luận: “Cậu ta không tốt với em như tôi.”
“Không thể nói như vậy…”
Tôi vuốt tay lên thành cốc: “Anh ấy cũng rất tốt với tôi.”
“Tốt chỗ nào? Là cái kẻ nhu nhược sống dựa vào em?”
“Cố Du!”
Tôi không nhịn được mà nhíu mày: “Anh nói chuyện có thể đừng quá gay gắt như vậy không?”
Anh ta ủ rũ quay mặt đi, cắn môi không nhìn tôi nữa.
Tôi thở dài, có chút mệt mỏi.
“Cố Du, thực ra tôi là một người rất đơn giản… Tôi chẳng quan tâm trà xanh đã pha bao lâu, ăn cá loại gì, kỳ kinh nguyệt không cần anh phải nhắc nhở tôi cũng nhớ…”
“Những gì anh làm, thật ra tôi không cần lắm.”
Kiếp trước, sau khi Cố Du kết hôn, anh ta nỗ lực làm vừa lòng tôi, tất cả mọi thứ gần như anh ta lo hết.
Thời gian đó, anh ta như muốn làm tôi không thể thiếu anh ta, mọi thứ đều tỉ mỉ, từ bàn ăn, giường ngủ, đến quần áo mùa thay đổi… Tất cả đều theo sở thích của tôi.
Dù có vẻ rất chiều chuộng, nhưng tôi không thích cảm giác ấy.
Ở bên Cố Du suốt mười năm, bản chất của tôi và anh ta rất giống nhau: đều thích kiểm soát, không muốn sống một cuộc đời bị kéo lê.
Dù không có những sóng gió giữa chúng tôi, mà chỉ đơn giản là muốn ở bên nhau, thì một trong hai người vẫn phải thu mình lại, thậm chí thay đổi tính cách.
Nhưng vì sao phải như vậy?
Cuộc đời có rất nhiều người, rất nhiều lựa chọn, tại sao phải ép buộc bản thân hay người khác thay đổi?
“Tôi chỉ muốn một mối quan hệ đơn giản, tôn trọng nhau, không có quá nhiều yêu ghét đan xen, mà điều đó anh không thể cho tôi.”
Tôi thở dài: “Cố Du, anh thật sự… Không thể buông bỏ sao?”
36
Cố Du cúi đầu pha trà, nét mặt khuất sau làn hơi nước mỏng manh, giọng nói âm trầm.
“Sao em biết là anh chưa từng thử?”
“Kiếp trước, em tự sát, anh hận em đến tận xương tủy, nhưng lại tự nhủ đi nhủ lại rằng không có gì là không thể vượt qua.”
“Anh tìm đến những người phụ nữ khác, thậm chí đã đến bàn chuyện cưới xin, nhưng khi cô ta cởi bỏ hết quần áo nằm trên giường anh, anh lại chẳng có một chút ham muốn nào.”
“Cô ta đứng trước mặt anh trong bộ đồ lòe loẹt, anh nhìn đôi tai thỏ trên đầu cô ta, nghĩ nếu là em đội lên, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Anh mang theo ảnh của em, đi khắp những nơi em muốn đến, ngắm cực quang Bắc Cực, sa mạc Sahara châu Phi, rừng nhiệt đới Amazon… Ở mỗi nơi, anh đều tưởng tượng ra phản ứng của em, em sẽ cười thế nào, nghịch ngợm ra sao, có vui mừng đến mức nhào vào lòng anh mà làm nũng không…”
“Nghĩ quá nhiều, đến cuối cùng, anh thậm chí không phân biệt nổi đâu là tưởng tượng, đâu là hiện thực, bác sĩ bảo anh bị tâm thần, bảo anh điên rồi.”
Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào tôi.
“Em biết cuối cùng anh chết như thế nào không?”
Tôi tay chân lạnh lẽo, vô thức nín thở.
“Giống em, nhảy xuống từ tầng thượng của biệt thự.”
Anh ta dùng tay ra hiệu mô phỏng cảnh rơi.
“Em chết trong tư thế rất xấu xí, xấu đến mức không thể nhìn thẳng, anh nghĩ, nếu anh cũng xấu xí như em, dưới suối vàng, em có thể đối xử tốt với anh một chút không?”
Lời anh ta nói rất bình thản, giọng điệu cũng ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến tôi hoảng sợ.
Cái lạnh thấu từ tim, lan khắp chân tay, thậm chí bò lên não…
Tôi ôm ngực, há miệng thở gấp.
Mắt không hề rời khỏi anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt soi mói đầy bệnh hoạn, nhưng anh ta chỉ co chân ngồi xếp bằng dưới đất, đầu gối lên đùi tôi.
Như con thú nhỏ bị thương, anh ta thở dài.
“Anh biết mình đã sai rất nhiều.”
“Nhân quả luân hồi, mọi khổ đau anh đều gánh chịu.”
“Nhưng Nguyệt Nguyệt, em có thể đừng dễ dàng đẩy anh ra như vậy được không?”
Anh ta lẩm bẩm: “Không có em, anh thật sự không biết phải sống thế nào.”