Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

8.

Sau khi vụ sang tên xe thất bại, thái độ của Trương Hạo với tôi lập tức thay đổi thấy rõ.

Không còn những hỏi han buổi sáng buổi tối, cũng còn quan tâm tôi ăn , mệt không, ngủ có ngon.

Tôi lại thấy… thoải mái hẳn.

Chuyện thêm tên sổ đỏ căn hộ tôi cũng kiếm cớ kéo dài:

“Ba tôi đang công tác nước ngoài, nhiều giấy tờ quan trọng phải có chữ ký gốc, chắc phải đợi ông ấy về đã.”

Cứ mà trì hoãn, hết ngày này sang tháng khác.

Tôi biết, sự kiên nhẫn của Trương Hạo và Linh đang dần cạn kiệt.

Có lẽ họ cũng bắt đầu

Muốn “yên ổn” lấy được lợi từ tôi,

Là điều không tưởng.

Và rồi, hai người đó chọn cách phản đòn ngu xuẩn , cũng độc ác

Chó cùng rứt giậu.

Chiều hôm ấy, tôi đang ngồi uống trà chiều với Tô Tình, bàn kế hoạch phản công sắp tới.

Thì chat gia đình tôi bỗng bùng nổ bởi một nhắn.

Người gửi: Trương Hạo.

Trong nhắn là bức chụp lén.

Góc chụp cực kỳ “có tâm”:

Tôi đang ngồi trong quán cà phê, đối diện là một người đàn ông.

Chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn – anh ta là đối tác dự án mới của công ty tôi.

Nhưng những tấm đó – nhìn thế nào cũng thấy “lén lút mờ ám”:

Một tấm, anh ta nghiêng người về phía tôi, như đang thì thầm tai.

Một tấm, tôi đưa hồ sơ cho anh ấy, trông khác nào “trao đổi vật chứng”.

Một tấm cuối, chúng tôi bắt chào nhau trước cửa quán, lịch sự đúng mực – mà vẫn bị cắt thành khoảnh khắc “thân mật tạm biệt”.

Dưới loạt đó là một đoạn văn dài… như diễn văn “kể khổ”.

“Vãn Vãn, anh luôn em là một cô gái hiền lành tử tế.

Anh không ngờ, đằng sau vẻ ngoài dịu dàng ấy… lại là một trái tim chịu yên phận.

Chúng ta sắp hôn rồi, mà em lại làm chuyện này ngoài.

Em bảo anh biết giấu mặt đâu? Hai nhà còn mặt mũi nào mà nhìn nhau?”

Chưa dừng lại ở đó, Linh lập tức nhảy hùa:

“Anh Hạo, đừng buồn nữa…

Có thể chị Vãn Vãn chỉ thời hồ đồ thôi.

Nhưng… chuyện này sự khó chấp .

Biết người biết mặt, khó biết .”

Một người tung, một người hứng—

Chỉ trong phút, tôi bị đóng đinh lên cây cột “kẻ phản bội”.

Cả chat nổ tung như nồi lẩu bị đổ nguyên gas .

Mấy bà thím họ xa xôi thường tên tôi còn buồn nhớ, lúc này lại đồng loạt hoá thân thành những kẻ phán xét đạo đức, xúm lại mắng chửi tôi như thể chính nghĩa thuộc về họ.

“Lâm Vãn, sao cháu có thể làm chuyện không biết xấu hổ như ?”

“Đúng là xui xẻo cho nhà họ Lâm chúng ta! Mặt mũi tổ tông đều bị cháu làm mất sạch!”

“Trương Hạo là người tốt như mà cháu không biết trân trọng, mắt mũi cháu mọc ở đâu rồi hả?!”

Những nhơ nhớp, độc mồm độc miệng mức không thể nhìn nổi.

Tồi tệ hơn là, họ còn đem mấy bức đó đăng đầy trên vòng bạn bè, kèm theo đủ loại giật tít thêu dệt. Chỉ trong tích tắc, mấy cái mác như “lẳng lơ”, “sống buông thả”, “không đứng đắn” đã bị họ gán lên người tôi.

Tôi trở thành trò cười, trở thành “người đàn bà hư hỏng” trong mắt tất cả họ thân thích.

Tức run người, Tô Tình giận dữ chụp lấy điện thoại, định mà xả thẳng một trận chửi cho hả giận.

Tôi giữ cô ấy lại.

“Đừng.”

“Vãn Vãn! Chúng nó ức hiếp cậu như mà cậu vẫn chịu đựng à?” Đôi mắt Tô Tình đỏ hoe.

Tôi nhìn đám lẽ độc địa trên màn hình, nhìn cái vẻ giả nhân giả nghĩa của Trương Hạo và Linh, ngọn lửa âm ỉ trong cuối cùng cũng bùng cháy dữ dội.

Phẫn nộ.

Đúng , một cơn giận chưa có, dồn nén nghẹt thở.

Nhưng tôi không để nó làm mình mất tĩnh.

Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Tôi hiểu—bọn họ đã tung hết quân bài.

Muốn huỷ danh tiếng của tôi, muốn ép tôi trắng rời đi, để tôi trở thành người phụ nữ “có tội mà không biết ăn năn”.

Nếu đã , thì cũng lúc bước trận quyết đấu rồi.

Tôi nhìn thẳng mắt Tô Tình, chữ chữ rõ ràng lạnh lẽo:

“Không phải là nhẫn nhịn.”

“Mà là—để chúng chết thảm hơn một chút.”

9.

Tôi không lên tiếng biện minh ở bất cứ đâu.

Đối mặt với cơn mưa chỉ trích và mắng nhiếc như vũ bão, tôi chọn cách im lặng.

Sự im lặng ấy, trong mắt Trương Hạo và Linh, chính là ngầm thừa , là chột dạ.

Còn trong mắt đám họ kia, lại là “đáng đời”, là “không còn để ”.

Chúng được đà lấn tới, tấn công dữ dội hơn.

Thậm chí, Trương Hạo còn gửi cho tôi một “tối hậu thư”: muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi phải công khai xin lỗi, đồng thời tự nguyện từ bỏ toàn bộ tài sản trước hôn nhân. Như thế, may anh ta mới “miễn cưỡng” chấp tiếp tục.

Tôi nhìn nhắn ấy, khẽ bật cười.

Tối hôm đó, tôi đăng một trạng thái lên vòng bạn bè—lần đầu tiên sau rất lâu im lặng:

“Nước trong thì tự trong, nước đục thì tự đục. Cảm ơn người đã tốn công bày trò, khiến cuộc sống vốn yên ả của tôi trở nên sống động như một vở diễn. Tất cả hiểu lầm và sự , tôi sẽ giải thích rõ ràng trong tiệc hôn.”

Dưới chữ là một bức : tôi và Trương Hạo chụp chung để làm thiệp mời hôn.

Trong , cả hai cười rạng rỡ, trông như một đôi uyên ương hạnh phúc.

trạng thái ấy khác nào một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy lên ngàn tầng sóng.

Không ai đoán được tôi đang toan tính điều .

Ngay cả Trương Hạo và Linh cũng bị làm cho rối trí.

Bọn họ chắc chắn nghĩ tôi sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ, hoặc nổi điên mà phản công, chứ tuyệt đối không ngờ tới kiểu phản ứng này.

Họ tưởng rằng tôi đã mềm , sẵn sàng xin lỗi trước bàn dân thiên hạ trong buổi lễ hôn, đổi lấy cái gọi là “tha thứ” từ họ.

Đúng như họ mong muốn.

Bọn họ hy vọng chuyện này ầm ĩ tốt.

Nếu tôi sự bước lên lỗi trước mặt mọi người, thì tất cả con đường sau này của tôi xem như đã bị chặn đứng.

Tôi lập tức gọi cho Tô Tình.

“Tình Tình, giúp tôi một việc. Chuyển tiệc hôn sang khách sạn Starshine — sảnh lớn , sang trung tâm thành phố.”

Đầu dây kia im bặt giây, rồi giọng cậu ấy vang lên, đầy nghi hoặc: “Cậu định làm thế?”

“Tôi muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, hoành tráng. Cậu giúp tôi mời hết tất cả người thân, bạn bè có thể mời — cả đám họ hôm trước thi nhau mắng tôi trong . Mời thêm người có tiếng trong giới, phóng viên báo chí, truyền thông — đông tốt.”

“Cậu điên rồi sao?!” Tô Tình gần như hét lên. “Cậu muốn tự đẩy mình lên giàn hỏa à?!”

Tôi nhìn cửa sổ. Đêm thành phố sáng choang ánh đèn, ánh đèn phản chiếu trong mắt tôi, lạnh như băng.

“Không,” tôi thản , từ như đinh đóng cột, “tôi đang dựng sân khấu.”

“Là dựng pháp trường cho bọn họ.”

“Tôi muốn để họ, trong ánh sáng rực rỡ , bị lột trần bộ mặt giả tạo ngay giữa đám đông.”

Tô Tình chết lặng.

giây sau, cậu ấy hít một hơi sâu, rồi dứt khoát đáp:

“Được! Giao cho tôi!”

Những ngày sau đó, tôi tắt điện thoại.

Cắt toàn bộ liên lạc với ngoài.

Mặc kệ đồn lan đỉnh điểm, mặc kệ mọi dèm pha, vu khống, tôi không , cũng không phản bác.

Trong khi đó, Trương Hạo và Linh vẫn đang chìm trong ảo giác chiến thắng.

Họ đắc ý chuẩn bị tham gia buổi tiệc mà họ tưởng là phần kết hoàn hảo cho vở kịch mình đạo diễn.

Tưởng rằng đó là nơi tôi sẽ cúi đầu tội, cầu xin tha thứ.

Không ngờ…

Đó sẽ là nơi tôi tiễn họ xuống mồ.

Tiệc hôn.

Cuối cùng cũng .

10.

Sảnh tiệc khách sạn Starshine sáng rực ánh đèn pha lê, chùm đèn như thác thủy tinh đổ xuống, lấp lánh trên những bàn tiệc phủ khăn trắng tinh tươm.

Khách mời chen chúc, váy áo lộng lẫy, tiếng trò chuyện râm ran khắp nơi.

Tất cả đều đã có mặt.

Đám họ thi nhau chửi rủa tôi trong chat gia đình giờ tụ lại thành nhỏ, thì thầm to nhỏ với vẻ mặt hóng trò vui, như thể đang chờ xem tôi lên đoạn đầu đài.

Trương Hạo và bố mẹ anh ta đứng ở cửa đón khách, nét mặt tươi như hoa nở.

Linh thì như thể là bà chủ buổi tiệc, mặc một bộ váy trắng đắt tiền, tự đi lại giữa các bàn, miệng cười ngọt ngào như thể đã giành được phần thắng sau cùng.

Còn tôi — một mình ngồi ở bàn chính.

Váy dài màu đỏ đơn giản, không cầu kỳ, không phô trương.

Tôi thản nâng ly, dáng vẻ ung dung.

Tô Tình ngồi cạnh, bàn siết chặt lấy tôi, bàn cậu ấy ướt đẫm mồ hôi.

“Vãn Vãn… tôi căng thẳng quá.”

“Đừng sợ.” Tôi vỗ nhẹ mu bàn cậu ấy, giọng không hề run. “Cứ xem như đang coi một vở kịch.”

Giờ lành đã điểm.

MC bước lên sân khấu, giọng đầy phấn khích vang vọng cả hội trường: “Thưa quý vị, buổi lễ hôn chính thức bắt đầu!”

Theo đúng kịch bản, Trương Hạo — chú rể tương lai — là người lên phát biểu đầu tiên.

Anh ta cầm micro, ánh mắt chan chứa “tình cảm” nhìn về phía tôi. Trên khuôn mặt là một biểu cảm hoàn hảo: vừa đau đớn, vừa bao dung.

“Hôm nay là ngày trọng đại của tôi và Vãn Vãn. Đứng tại đây, tôi ngổn ngang.”

Anh ta cố ý dừng lại, thở dài một hơi — màn biểu diễn bắt đầu.

“Con đường tình yêu chưa bao giờ bằng phẳng. Ai cũng có thể phạm sai lầm, có thể lạc lối. Nhưng yêu sự… là bao dung, là tha thứ.”

đầy ẩn ý, khiến phía dưới rộ lên những tiếng xì xào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương