Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

A Cửu rút vạt áo ra, bình thản đáp: “Không phải.”

Ta dần trưởng . Gương mặt trẻ con bắt đầu mang bóng dáng mẫu , qua ta, người ta được hình bóng thiếu nữ rực rỡ từng khiến hậu cung kinh diễm xưa.

Hoàng hậu vì mà càng thêm chán ghét ta.

ta căm ghét gương mặt này, một gương mặt sắp đến độ rực rỡ. ta luôn nghĩ rằng vài nữa, bản thân sẽ lại cảnh Quý nhập cung ngày trước, bắt đầu bi kịch của cuộc đời ta.

đó ta rất sợ Hoàng hậu.

Sau mỗi buổi học trong cung, ta lại truyền ta đến Phượng Nghi Cung, để ta ngồi trong điện. Người dạy ta thêu không ai khác cô cô bên cạnh Hoàng hậu.

Hoàng hậu đó, có không, nhưng cô cô luôn đó, gương mặt nghiêm khắc, bao giờ .

Ta học mà yên tâm trí, làm cũng sai, tay không ngừng kim đâm rách, một canh giờ Phượng Nghi Cung, mười ngón tay như róc máu.

Cũng thời điểm đó, ta dần thân thiết với Thái tử .

Có lần ta vừa được Hoàng hậu lui, đang thổi thổi ngón tay sưng đỏ chạy ra ngoài, lại đâm sầm một người.

Áo bào vàng nhạt của Thái tử đập thẳng mặt. Ta ôm đầu, thầm kêu “chết rồi” lỡ để Hoàng hậu nắm được thóp xong.

Thái tử dịu dàng , giơ tay ngăn đám người theo sau, cúi người gõ nhẹ lên trán ta: “Ngươi là Tiểu Ngũ của Quý , vội chứ?”

Ta ôm đầu: “Muốn đi ăn cơm.”

Câu trả lời khiến Thái tử phì . Huynh ấy định sai thái giám đi chuẩn bữa, nhưng lời đến miệng lại biến : “Mới đến giờ Mùi mà đói đến hả? Mau đi.”

Ta vòng qua đám người, chạy ra ngoài, không nhịn được quay đầu lại. Thái tử dẫn đoàn người đi qua cửa điện, không còn bóng dáng.

Thái tử thường đến Phượng Nghi Cung sau theo phụ hoàng học sự. Ta thỉnh thoảng chạm mặt huynh ấy.

Huynh ấy ta cô cô giữ trong góc, tay run run học thêu, luôn tìm cớ để ta “được miễn”. Thái tử đến là thời khắc ta thảnh thơi nhất.

Huynh ấy trò chuyện với Hoàng hậu, cô cô liền đuổi ta ra ngoài chơi. Ta cầm nhánh cây, quất lung tung đám hoa bên ngoài, trút giận lên cành lá.

Một giọng nói dịu dàng, mang theo ý trêu chọc vang lên: “Đó là hoa Ngụy Tử mẫu hậu yêu thích nhất. Ngươi định bồi thường nào đây?”

Ta hoảng hốt ném nhành cây đi, lập tức giả ngốc.

Thái tử đi quanh ta một vòng, những cánh hoa nát bét dưới chân, lắc đầu : “Nếu không thích học thêu, sao không nói với Quý ? nay Tiểu Muội sau giờ học còn theo Thái phó học vẽ đấy.”

Ta lắp bắp: “Ta… ta thích thêu mà. chỗ mẫu hậu… cũng tốt lắm.”

Mẫu từng nói với ta: “Con đến Phượng Nghi Cung, để Hoàng hậu có chỗ trút giận. ta không trút lên con, sẽ dồn hết của con.”

Ta là nữ nhi của Quý , Hoàng hậu sẽ không làm quá mức, lắm là hành hạ đôi chút.

Nên… ta sẽ không trở .

Thái tử hơn ta mười tuổi, không hỏi thêm nữa, dường như hiểu hết. cái cách huynh ấy lặng lẽ thấu mọi chuyện khiến ta muốn trốn.

“Cũng tốt,” Thái tử xoa đầu ta, nhẹ giọng, “Tay nghề thêu của cô cô từng nổi danh Giang Nam, cung theo mẫu hậu mà vẫn không mai một tay nghề. Ngày mai nếu ngươi còn đến, ta sẽ tặng ngươi một món tốt.”

Quý và Hoàng hậu như nước với lửa. Tối đó, ta vừa lo sợ Thái tử, người con trai của Hoàng hậu sẽ bày trò để hại ta, vừa không kiềm được mong chờ.

Bởi vì, thật hiếm có người đối xử dịu dàng với ta như vậy.

Ta băn khoăn cả buổi, không biết ngày mai có nên giả bệnh hay không. Hai mắt thâm quầng như gấu trúc, ta ngồi bên cửa sổ thủ thỉ với A Cửu: “A Cửu, ngày mai ngươi không được để ta chết, cũng không được để ta thương đâu đấy.”

“Ừm.”

Ngày sau, ta tiếp tục theo cô cô học thêu. nhưng ánh mắt cứ không ngừng ra ngoài điện. cô cô ho đến mức ai nấy đều tưởng mắc phong hàn.

Cuối … Thái tử cũng đến.

Thứ “món tốt” mà hắn nói, hóa ra là một chiếc giấy màu lục. Đuôi thả hai dải lụa dài, ta mà mắt sáng rỡ dính luôn nó.

Thái tử khẽ : “Hiện tại không phải mùa thả , thử xem sao thôi, không được thôi vậy.”

Một đám người tụ tập trong Phượng Nghi Cung, bày trò suốt nửa ngày. Chiếc ấy lắc lư bay lên, chao đảo giữa trời xuân không gió.

Vị Thái tử xưa nay luôn điềm đạm ổn trọng, ấy lại như biến một công tử nghịch ngợm. Ngay cả mấy cung nhân xung quanh cũng sững sờ ngây mặt.

Thái tử lau mồ hôi bên trán, đưa dây ta. Ta nắm chặt lấy, nhưng chiếc cứ đong đưa, rồi rớt xuống.

“Hết cách rồi, gượng ép cũng vô ích.”

Ánh mắt huynh ấy theo chiếc rơi, thấp thoáng vẻ thất vọng. Song rất nhanh, huynh ấy giấu nó đi, vươn tay xoa đầu ta: “Đi, đưa ngươi đi ăn bánh phù dung.”

Ngày ấy, chiếc rơi lại sau xuất hiện cuối giường của ta.

Không cần hỏi cũng biết là ai mang đến.

Ta không nhớ mình nhờ A Cửu đi nhặt nó .

03.

Sau một học Phượng Nghi Cung, ta cũng không còn quá sợ nơi đó nữa.

Tết Thượng Nguyên ấy, Thái tử hỏi ta có muốn xuất cung chơi không. Huynh ấy được phụ hoàng ban ra khỏi cung, có thể ta trốn trong kiệu để lén theo ra ngoài.

Được ra cung là một cám dỗ lớn, nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Thái tử.

đó ta bắt đầu có chút tâm tư riêng, nhưng chưa đủ trưởng để che giấu. Ta hỏi huynh ấy: “Vì sao huynh lại đối tốt với ta như vậy chứ?”

Thái tử ngồi ta dưới hành lang, ngẩng đầu bầu trời bốn bức tường đỏ giam kín, chậm rãi nói: “Ngươi là muội muội của ta, làm , tất nhiên phải đối tốt với muội.”

Ta nghe xong giả tạo, định kiếm cớ lui xuống, rời đi.

Thái tử khẽ bật , quay đầu ta: “Nói thật lòng nhé… muội, ta như lại một người.”

“Hồi đó, người ấy cũng cô đơn như vậy, ai đứng phía người đó. Giờ đây… ta luôn muốn giúp muội một tay.”

Mãi sau ta mới hiểu người mà Thái tử nói đến là ai. Ta quen với việc phụ hoàng ngày ngày lưu lại Cẩm Vân Cung của Quý , nên chưa từng nghĩ đến, Hoàng hậu mới là thê, và Thái tử là đứa con đầu tiên của ngài.

Cuối , ta do dự rất lâu, vẫn quyết định leo lên cỗ kiệu của Thái tử đêm Thượng Nguyên ấy.

“A Cửu, ngươi có đi ra ngoài không?”

“Không.”

ngươi có muốn xem hội Thượng Nguyên không?”

“Không.”

“Ngươi rõ ràng là muốn xem mà!”

“Ừm.”

“Ai da, vậy ta miễn cưỡng đưa ngươi đi xem vậy. Không phải ta muốn đi đâu, là ngươi muốn đấy.”

“Ừm.”

Thái tử người âm thầm đi theo bảo vệ ta. Dưới chân thiên tử, không ai dám làm càn.

Đêm hội Thượng Nguyên nơi kinh rực rỡ đèn hoa, phố phường đông nghịt, náo nhiệt ồn ào, trái ngược hoàn toàn với hoàng cung lạnh lẽo và hoa lệ.

Tiếng người ầm ĩ đến mức khiến ta nhức đầu, nhưng lại không phiền.

Ta kéo A Cửu ra ngoài. Một thiếu niên mặc hắc y, mặt không biểu cảm, đi trong đám đông như ác quỷ xuất , khiến người trên phố đều né tránh.

“Thượng Nguyên là tết đèn hoa, A Cửu, ngươi đen sì cái mặt ai mà không sợ chứ.”

Nghĩ cũng thật đáng thương. Đi chơi ta… cuối có A Cửu. Mà A Cửu không phải người bình thường.

Ta mua một bát nguyên tiêu, viên trắng tròn mập ú chen chúc trong chiếc bát sứ trắng. Vừa định ăn A Cửu nhanh tay gắp mất một viên.

“A Cửu, ngươi muốn ăn ta mua ngươi một bát khác.”

“Thử độc.”

Bát nguyên tiêu đó thể sánh với đồ trong cung. Tết Thượng Nguyên náo nhiệt như , nhưng lại liên quan đến ta. Dần dà, ta cảm hơi chán. Nhẩm tính thời gian hẹn với Thái tử, ta quyết định quay cung ngắm trăng vẫn hơn.

Chán nhất là ta muốn mua một chiếc đèn hoa sen song sinh, nhưng người khác mua mất trước một bước.

Ta còn hứng thú , đến chân chờ Thái tử như hẹn. Kinh đêm ấy nổ bừng pháo hoa, ánh sáng rực rỡ xé tan màn đêm.

Tiếng pháo vang trời giữa biển người hò reo vui sướng. Ta quay sang nói với A Cửu: “ sau, Thượng Nguyên ta với ngươi lại ra ngoài nữa nhé.”

Thái tử đến đón ta, nét mặt huynh ấy như có đè nén, tựa hồ vừa xảy ra chuyện lớn. Ta không hỏi.

Sáng sau tỉnh dậy, dưới chân giường ta là một chiếc đèn lồng hoa sen song sinh. Không cần đoán cũng biết là ai mang đến.

Ta không nhớ mình từng bảo A Cửu đi nhặt nó .

Sau Tết Thượng Nguyên, cung đình lặng lẽ đè nén một cơn bão. Trong bóng tối, A Cửu nghe được những lời đồn như chuột chui rúc dưới tầng hạ nhân.

Có kẻ nói, hội Thượng Nguyên có một nữ đạo tặc dẫn theo hắc y nhân, chuyên đi cướp đèn lồng của các tiểu thư, hành vi vô vô liêm sỉ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương