Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Liễu Minh Tranh, ngươi đúng là oan hồn mãi không tan. Chúng ta từ hôn rồi, sau này đừng đeo bám ta nữa.”

7

Lưỡi vịt hơi khó gặm, nhị muội chưa kịp nói gì.

Ta đứng dậy, nói với Thái tử:

“Muội muội ta có quấn lấy ngài đâu. Chúng ta chỉ đến dự tiệc. Thái tử điện hạ cũng nên nếm thử lưỡi vịt, ngon lắm đấy. Lưỡi vịt là thứ ngon nhất trên đời, vừa hấp dẫn lại chẳng biết nói lời khó nghe, so với lưỡi người thì hơn nhiều.”

“To gan! Ngươi dám mỉa cô?!”

“Đâu có, tiểu nữ đang khen lưỡi vịt, có nhắc gì Thái tử điện hạ đâu.”

Thái tử cãi không lại ta, phừng phừng bỏ đi.

Yến tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, món nóng phải chờ một lát mới dọn.

Ta bắt đầu thấy đói, thì cô nương Tần Dao, con gái Thái phó, tay cầm một đĩa bánh mã đề và một đĩa hạt khô tiến lại.

Nàng ta nhìn nhị muội bằng ánh mắt nửa cười nửa không.

“Liễu nhị tiểu thư, thật ngại quá. Thái tử từ hôn với ngươi, giờ sắp cưới ta. Ta cũng áy náy, nên mang ít bánh trái đến tạ lỗi, mong ngươi đừng chấp nhặt. Dù sao ta xuất sắc hơn ngươi nhiều, Thái tử chọn ta cũng không lạ. Ngươi chỉ là thứ nữ, từng đính hôn với Thái tử đã là vinh hạnh cả đời rồi.”

Nhị muội xấu hổ, mặt cắt không còn giọt máu.

Tần Dao ngắm biểu cảm của nhị muội, tỏ ra vô cùng thỏa mãn.

Ta lúc nàng ta nói, đã ăn sạch bánh mã đề và đĩa hạt khô trên tay nàng ta.

Trong tay Tần Dao vẫn còn một miếng bánh, ta cũng cầm lấy, bỏ vào miệng.

Nàng ta nhận ra sự hiện diện của ta, chau mày bất bình: “Liễu Tích Tích, ngươi bộ đói tám trăm năm chưa được ăn à, thật thô lỗ.”

“Vậy ta trả ngươi.”

Ta lấy nửa miếng bánh trong miệng ra, đặt trở lại tay nàng.

Nàng hét lên, quăng miếng bánh xuống đất, rút khăn lau tay lia lịa.

“Liễu Tích Tích, ngươi có bệnh hả?!”

Tiếng hét của nàng thu hút sự chú ý của Thái phó đại nhân – phụ thân Tần Dao.

Thái phó nổi tiếng chính trực, không thích ỷ thế hiếp người.

Ông thấy nhị muội ta đang rơi lệ, đoán chắc con gái mình sai trước, nên hướng đến chúng ta xin lỗi.

“Nhị vị cô nương, thứ lỗi cho tiểu nữ không biết điều, nếu nàng có sai lời hay làm gì không phải, mong hai cô đừng bận lòng. Các cô cần gì bồi thường, lão phu đều sẵn lòng.”

Nhị muội lắc đầu, định từ chối, ta lại ngăn nàng.

“Thái phó đại nhân, chúng ta muốn 500 cân gạo trắng, 500 cân gạo tẻ, 20 cân dưa muối.”

“Hả?”

Thái phó sững người một chút, nhưng liền làm theo ngay.

Ông nhanh chóng cho mang lương thực sang phủ họ Liễu.

Những người xung quanh đều phá lên cười.

“Liễu đại tiểu thư kia thật kỳ lạ, người ta chỉ khách khí một chút, mà nàng dám đòi thật.”

“Phải đó, lại còn đòi gạo với dưa muối, buồn cười chết đi được, như thể trèo từ xó núi nào ra.”

“Nhìn bộ dạng chẳng biết đời là gì, chắc thường bị phu nhân trong phủ bớt xén.”

Ta chẳng bận tâm lời họ.

Bọn họ nào hiểu việc tích lương thú vị thế nào.

Tiệc rượu bắt đầu, Lục Hoàng tử ngồi cạnh chúng ta.

Chàng là chất tử của phụ thân, xét quan hệ thì là biểu ca chúng ta.

Trước nay cứ thấy chúng ta là chàng vui vẻ, nhưng hôm nay mặt chàng lạnh tanh, tựa băng giá.

Ta hỏi: “Biểu ca, huynh sao thế?”

“Ngươi nói xem, ta kém gì Ngũ Hoàng tử, cớ sao phụ hoàng lập hắn làm Thái tử, không lập ta?”

“Có lẽ vì hắn lớn hơn huynh chăng? Đừng nghĩ nhiều, chuyện đã thế rồi, chi bằng ăn thêm miếng cơm.”

“Ta không muốn ăn.”

8

Ta bày đủ món ngon trước mặt Lục Hoàng tử, nhưng chàng chẳng động đũa.

Ta lén thở dài.

Sao người giàu luôn có đủ lý do để bỏ cơm vậy?

Khuyên mãi không được, ta đành cùng nhị muội vui vẻ chén sạch.

Lục Hoàng tử đột ngột hỏi: “Tích Tích, sao ta có cảm giác muội khác xưa? Bây giờ muội chỉ lo ăn uống không vậy?”

“Có lẽ vì trong mộng, ta từng chịu đói. Cảm giác ấy tệ lắm.”

Yến tiệc xong, ta về phủ.

Rất nhanh, đống lương thực ta tích trữ bắt đầu hữu dụng, bởi Lục Hoàng tử tạo phản.

Chàng bí mật nuôi binh, bao vây hoàng thành.

Thái tử cũng xuất quân đối kháng, hai bên thường giao chiến, dân thường vô tội chết dưới vó ngựa không ít, kinh thành chẳng còn yên.

Nhà nhà đóng cửa, không ra ngoài.

Những ai không có lương thực tích trữ thì khổ, nghe nói có quan viên giết cả gia nhân để bớt miệng ăn.

Cũng nghe nói có nhà dân đã tới mức người ăn thịt người.

Trong phủ, nhờ trước đó ta xin được một nghìn cân lương và 20 cân dưa muối, cả nhà mỗi ngày nấu cháo, cố gắng cầm cự.

Mọi người lo sợ chết chóc do loạn lạc, còn nhà ta thì thêm lo cho Lục Hoàng tử.

Chàng đi con đường mưu phản, nếu thành thì thôi, chứ thất bại ắt mất mạng.

Không biết phủ ta có bị liên lụy hay không.

Xem tình hình hiện tại, bên Lục Hoàng tử thua nhiều thắng ít, dường như sắp chống đỡ không nổi.

Vài ngày sau, Tam đệ bồn chồn đứng ngồi không yên, quyết ra ngoài.

“Ta muốn đi gặp biểu ca, khuyên huynh ấy đầu hàng. May ra hoàng thượng nhớ tình phụ tử, sẽ tha cho huynh ấy. Chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn huynh ấy tự tìm đường chết.”

Đích mẫu lo lắng: “Nhưng ngoài kia loạn lạc lắm…”

“Mẫu thân chớ lo, con có võ phòng thân. Vả lại con là biểu đệ của Lục Hoàng tử, chắc sẽ không sao.”

Tam đệ cứ thế rời phủ.

Ngày hôm sau, đệ đã bị thương đầy mình, ngất trước cổng nhà.

Đệ tới doanh trại phản quân, muốn cầu kiến Lục Hoàng tử, nhưng lính gác lo đệ là gián điệp, liền ra tay đánh.

Tuy tam đệ biết võ, nhưng chẳng địch nổi đông người, trọng thương.

Đúng lúc mấy người bạn quen đệ đi ngang, liều chết cứu được đệ, đưa về trước phủ rồi vội vã bỏ đi.

Chúng ta đưa tam đệ vào nhà.

Lúc này chẳng đại phu nào dám tới khám, đệ đành chịu đau một mình.

Vết thương khác thì không quá nặng, chỉ riêng chân bị tổn hại nặng, e sau này phải ngồi xe lăn suốt đời.

Đích mẫu hối hận vô cùng, trách mắng tam đệ: “Con xem, bản lĩnh chẳng được bao nhiêu mà lại ham xông pha. Chưa thấy Lục Hoàng tử đâu, con đã thành ra thế này, bây giờ còn tàn phế. Sau này con văn không xong võ không được, phải làm sao đây…”

Tam đệ cũng không ngờ sự thể thế này, đệ còn uất ức hơn, nổi giận suốt.

Đích mẫu thấy đệ thế, khóc sưng mắt.

Ta an ủi: “Mẫu thân, tam đệ bị thương, nhưng nghĩ ở góc độ khác, sau này đệ có thể ở cạnh người, sẽ không rời đi. Đi đứng lành lặn chưa chắc đã ở nhà, biết đâu đệ lại nhập ngũ, một hai năm chẳng gặp mặt. Thế này cũng tốt mà?”

Đích mẫu lau nước mắt: “Cũng đúng. Tích Tích, con hiểu chuyện thật. Ta xưa nay chưa sinh được nữ nhi, từ nay con chính là nữ nhi ruột của ta.”

“Tạ ơn mẫu thân…”

9

Tam đệ đã ba ngày không ăn.

Phụ thân và đích mẫu đều lo lắng.

Ta tự tay mang cháo gạo tẻ cùng dưa muối tới cho tam đệ.

“Tam đệ, nhà chỉ còn chừng này, đệ ăn tạm qua cơn đói. Đợi hết loạn lạc, sẽ lại có món ngon.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương