Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Đằng Nào Cũng Ly Hôn - Chương 29

Những lời nói giống như sét đánh bên tai tôi, làm toàn thân tôi trong thoáng chốc cứng ngắc.Tôi cúi nhìn từng xấp tài liệu dưới đất, thấy có hợp đồng giao thầu dự án giữa Nhật Thành và Quyết Thắng, có cả bản photo đơn kiện mà bố tôi đã làm, thậm chí còn có cả sao kê giao dịch chuyển khoản 20 tỉ mà tôi đã chuyển cho bố tôi trong đợt thanh tra.Bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi, cho nên tôi chỉ lẽ cúi đầu, khó khăn thốt ra một câu:– Con… xin lỗi.– Xin lỗi? Cô tưởng xin lỗi là à? Vỹ nó đang sống cuộc đời yên lành thế, tự nhiên cô từ đâu nhảy ra nó phải lấy cô, nó để moi móc tài sản nhà tôi. Lúc đầu tôi tưởng con trai tôi yêu cô nên mới đồng ý cho nó cưới, không ngờ cô lại làm những trò bẩn thỉu như thế. Cô là làm người khác phải khiếp sợ.– Con xin lỗi bố mẹ, con sai rồi. Con xin lỗi bố mẹ.– Đừng có gọi tôi là bố mẹ.Bố chồng tôi quát rất to, còn vung tay đập bể luôn bình hoa ở gần đó, tôi sợ nên đành mím chặt môi im , luống cuống lùi về phía sau bước.Mẹ chồng tôi thấy thế, cuối cùng cũng đành phải mở miệng:– Giải thích đi, tôi cho cô một cơ hội giải thích.Tôi ngẩng lên nhìn bà, thấy giờ phút này bà bình tĩnh cho tôi một cơ hội để giải thích thì trong lòng cảm kích vô cùng. Nhưng tôi biết giải thích điều gì đây? Đổ tội cho bố tôi, nói tôi làm thế vì mẹ tôi, là nói sau tất cả tôi cũng là người bị hại?Không, tôi biết sẽ chẳng tha thứ cho tôi nên tôi sẽ chọn ôm tất cả mọi tội lỗi về mình, thà chỉ xấu mặt tôi thôi chứ tôi không muốn làm xấu mặt gia đình tôi. Cuối cùng, tôi nói:– Con thích anh Vỹ mẹ ạ, con thích anh nên mới làm ra nhiều điều sai đến thế. Tất cả là lỗi của con, vì con ích kỷ nên mới làm ra những chuyện đó.– Cô thích nó nên cô nó ngủ với cô, quay clip lại để làm bằng chứng kiện nó, cô nó phải cưới cô và giao dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng cho công ty bố cô không?– V..âng.– Chuyện cô cõng tôi từ trên núi xuống, lúc đó công ty bố cô gặp đợt thanh tra, không có xoay sở nên cô đã dùng việc đó để trao 20 tỉ với con trai tôi phải không? nói những lời này, tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt mẹ chồng một tia hy vọng, bà hy vọng tôi nói không phải. Nhưng sự thật chính là như thế, tôi không thể nói dối, nhưng cổ họng lúc nghẹn lại, không có dũng khí để mở miệng thừa nhận nên đành khó khăn gật đầu.Mẹ chồng tôi nghe lập tức quay đi, nỗi thất vọng và tức giận thấm đầy trên đuôi mắt.Tôi biết, từ sau lần tôi cõng bà từ trên núi xuống, mẹ chồng đã bắt đầu thay cách nhìn về tôi, bà dần dần đối xử tốt với tôi , thậm chí còn ra mặt bênh vực tôi tôi bị người khác chèn . Thế mà cuối cùng, thứ mà mẹ chồng tôi nhận lại là tất cả đều là toan tính của bản thân tôi, tôi đã chính sự nguy nan của bà để lấy 20 tỉ. Đây là một sự thật mà lại là tôi, tôi cũng sẽ không giờ tha thứ nổi.Lúc này, đến lượt bố chồng tôi nói:– Cô thật không phải là người nữa, cô là quỷ thì . Tất cả mọi việc từ cô xuất hiện, cô luôn mang cái bộ mặt giả dối mọi người trong nhà tôi. Cô giỏi đến mức ngay cả vợ tôi cũng bị cô dắt mũi. Ngay từ đầu tôi đã nói con trai tôi là cái dự án đó không thể giao cho công ty nhà cô được, nhưng nó khăng khăng đòi giao, sau này bố cô Vỹ để làm ẩu làm láo, nhân viên phản ánh rất nhiều, con tôi cũng phải tốn nhiêu công sức mới dẹp yên. Tôi thấy Vỹ nhất quyết bảo vệ dự án đó cho nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đến giờ thì lộ ra là cô dùng thủ đoạn để nó. Cô là bác sĩ, cô làm cái nghề mà xã hội cho là thanh cao, nhưng lòng dạ cô thâm độc như thế thì cứu người cái nỗi gì, cô đi hại người mới .– Vâng. Con đã làm nhiều điều sai, con không dám mong được tha thứ. Con xin lỗi ạ. Con xin lỗi.– Cô không đáng được tha thứ, cả bố cô nữa, các người nghĩ các người là mà dám lọc nhà tôi? không có cô gây ra mọi chuyện, Vỹ đã lấy Tú Anh, mà như thế thì con tôi cũng không phải vất vả, Nhật Thành cũng không phải lao đao như bây giờ. Cô đã làm quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến nhà tôi rồi còn đòi tha thứ à? Hạng người như cô không xứng, rõ chưa?Tôi lẽ hít vào một hơi thật sâu, thật sâu, bị mắng những câu như thế thì trong lòng như xát muối, nhưng rút cuộc tôi định xin lỗi. Có điều, mới hé miệng thì bỗng dưng lại nghe tiếng xe đi vào trong sân, rất nhanh sau đó đã thấy chồng tôi vội vã đi vào nhà, gấp gáp đến nỗi mái tóc anh rối tung cũng không kịp vuốt lại.Vỹ nhìn một vòng quanh phòng khách, ánh mắt dừng ở tập tài liệu ở dưới sàn rồi lại nhìn tôi, anh còn chưa kịp nói gì thì bố chồng tôi đã lên tiếng trước:– Về rồi à? Về rồi thì giải quyết chuyện này đi cho tôi xem. Anh bị người ta giăng bẫy hại thành ra như thế mà anh không hé răng nói cho bố mẹ anh biết, để bây giờ ra thế này đây à?– Không phải như bố mẹ nghĩ đâu.– Không phải cái gì, anh còn sợ nó cái gì. Tôi nói cho anh biết, anh lớn đầu bằng chừng rồi mà còn bị một đứa đàn bà dắt mũi, để bố mẹ phải ra tay xử lý cho anh. clip kia tôi đã giải quyết hết rồi, bây giờ anh không phải lo cái gì cả, ly hôn đi, ly hôn ngay và luôn cho tôi.– Bố, chuyện con lấy là quyền của con, việc con có ly hôn không cũng là do con quyết định.– Anh muốn quyết định cái gì? Anh mở mắt ra mà nhìn cho kỹ đi. nói, bố chồng rút ra một xấp ảnh chụp tôi và Nam quăng lên bàn, có cái chụp hôm tôi với Nam bắt tay nhau ở lễ cưới, có cái thì chụp bọn tôi cười nói với nhau ở bệnh viện, có cái chụp bọn tôi ôm nhau cả nhà hàng, lúc tôi cắn Nam để anh phải buông tôi ra, vào trong ảnh thì lại giống như tôi đang gục đầu lên vai anh một cách đầy tình tứ.Bố chồng tôi quát:– Là đàn ông, bị cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua được, nhưng không giờ được làm một hèn bị cắm sừng anh biết chưa? Anh xem vợ anh với người khác ở chỗ có người mà còn ôm ấp nhau tình tứ thế đấy, chỗ vắng người thì anh biết còn làm gì nữa không? Nó với kia yêu nhau 8, 9 năm rồi, nó chỉ anh để moi thôi, nó qua lại với đó anh rõ chưa?– Đó là bác sĩ cùng bệnh viện với Quỳnh Anh, cái ảnh này chẳng chứng minh được gì cả. vợ con có vấn đề gì, con mới là người có trách nhiệm phải giải quyết, bố mẹ đừng can thiệp vào.– Anh không có mắt là anh ngu thế hả? Anh ngu đến cái nỗi không biết phân biệt đâu là đồng nghiệp đâu là mèo mả gà đồng à? Anh bị nó bỏ bùa nó cho anh ăn cái gì mà anh ngu thế hả Vỹ? Nó moi của anh nhiêu anh có nhớ không? Anh biết bị sao để yên cho nó anh hả, anh còn dám nói tôi đừng can thiệp vào à?Chồng tôi đang định nói gì đó, nhưng mới hé miệng nói được chữ “Con” thì mẹ chồng tôi ngắt lời:– Anh không phải nói gì nữa, bây giờ anh chỉ xác nhận cho tôi biết, có phải ngay từ đầu là anh bị lấy vợ anh không? Số 20 tỉ kia là trao cho việc cứu tôi không?– Sự thật có thế nào thì lúc đó Quỳnh Anh cũng đã cõng mẹ từ trên núi xuống. Mẹ, thứ tài liệu này từ đâu ra?– Từ đâu ra quan trọng gì?Giọng bà từ tốn đều đều, nhưng ngữ điệu thì nặng nề và lạnh giá như băng:– Tôi thấy rất thất vọng về những chuyện hôm , tạm thời tôi không muốn nhìn thấy vợ anh nữa. Cứ nhìn thấy mặt vợ anh là tôi lại nghĩ đến lần đó lúc vợ anh cõng tôi suy nghĩ xem đòi anh khoản 20 tỉ đó thế nào. Tốt nhất là đừng ***ng mặt nhau trong một khoảng thời gian, để tôi bình tĩnh lại đã.Nói rồi, bà dậy đi vào phòng, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo giống như sắp đổ sập đến nơi. Tôi thấy tinh thần bà không ổn lắm, sợ mẹ chồng lại lên cơn cao huyết áp rồi lại giống như lần đi chùa đó nên vội vàng chạy lại đỡ bà. Thế nhưng mới gọi một câu “mẹ”, bà đã hất tôi ra:– Đừng ***ng vào tôi.Tôi vội vàng rụt tay về, sau đó không đi theo bà nữa mà chỉ im ở đó, lòng đớn giống như bị từng chiếc gai nhọn cào vào, rướm máu và chật vật không sao chịu nổi.Bố chồng tôi lúc có lẽ cũng mệt rồi nên cũng dậy, ông bảo:– Tôi không giờ chấp nhận cô là con dâu nhà tôi, không giờ cho cô bước chân vào ngôi nhà này thêm một lần nào nữa. Lấy đồ đạc của cô rồi đi ngay, đi ngay trước tôi bảo người lôi cô ra ngoài.Chồng tôi nghe cũng nổi xung lên, lần đầu tiên sau một năm kết hôn tôi thấy anh to tiếng với bố:– Bố đừng có quá đáng.– Còn anh nữa, ly hôn ngay cho tôi. không ly hôn, tôi hủy toàn bộ quyền thừa kế của anh, tôi thà không có con còn có một đứa con ngu đến mức độ này.– Trước giờ cái gì ở cái nhà này cũng phải theo ý bố, học gì, làm gì, yêu cũng nghe theo ý bố. Bố không thấy mệt nhưng con thấy mệt. Con đã nói rồi, chuyện của con thì do con tự quyết định, không có quyền con ly hôn, bố càng con càng không ly hôn.– ? Tôi không chỉ nói mồm đâu, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh, không phải chỉ riêng anh đâu, còn cô ta và gia đình cô ta nữa đấy.– Bố…Vỹ đang định cãi tiếp thì tôi ở phía sau len lén giật áo anh, tỏ ý bảo anh thôi đi, sau đó mới quay sang nói với bố chồng:– Con sẽ đi ạ. Con xin lỗi. Con sẽ đi.– Tốt nhất là nên làm thế.Nói , bố chồng tôi liếc Vỹ một cái rồi đi về phòng, còn anh đó cũng khùng lên, giật mạnh tay tôi:– Sao không giải thích?– Có gì đâu mà phải giải thích.Tôi cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh nhất có thể, thậm chí còn mỉm cười trả lời anh:– Tất cả những thứ này là sự thật không anh là người rõ nhất mà, bố mẹ đã biết thì giải thích làm gì?– Ít nhất thì cũng nên nói những thứ này cô không làm.Anh nói chìa tay ra, lúc này tôi mới phát hiện ra lòng bàn tay còn lại của anh nãy giờ nắm chặt một bức ảnh, là một tấm photoshop tôi với Nam đang hôn nhau.Không đoán cũng biết là làm, nhưng phân bua với anh bây giờ còn ý nghĩa gì đâu? Cuộc hôn nhân này đã đến “thời điểm thích hợp rồi”, và tôi cũng mệt, tôi không muốn cố chấp nữa, tôi không muốn làm tổn hại đến anh nữa. Hôm anh ra bảo vệ tôi, ngoài cảm kích thì trong lòng tôi còn cảm thấy nhiều đớn. Anh không biết đâu, thà anh cứ im rồi đồng tình theo bố mẹ còn khiến tôi dễ chịu thế này.Tôi không trả lời câu hỏi đó mà chỉ ngồi xổm xuống, run rẩy nhặt từng tờ tài liệu dưới đất, trong lòng thối rữa đớn nhưng ngay cả khóc trước mặt anh cũng không dám:– sai giải thích bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Lẽ ra anh không tranh cãi với bố mẹ vì chuyện của tôi.– …– Chuyện tôi với anh lấy nhau vì tôi anh lên giường là sự thật, chuyện cứu mẹ anh để lấy 20 tỉ là sự thật. Bây giờ dự án của công ty bố tôi với Nhật Thành cũng rồi, tôi với anh cũng không còn ràng buộc gì nữa. Bố mẹ anh muốn tôi với anh ly hôn, lẽ ra anh không tranh cãi mà nên đồng ý mới .Anh đáp, ngữ điệu đầy kiên định:– Bất kể sai thế nào cũng chỉ là việc giữa tôi và cô, những người khác không liên quan. Không có quyền can thiệp vào chuyện ly hôn của chúng ta.Đáy lòng tôi đột nhiên rung mạnh một cái, cảm giác sửng sốt, biết ơn và lòng trộn lẫn khiến khoang miệng không thể nếm ra được nhiều là mùi vị gì. Vỹ nói câu này khiến cho tôi có cảm giác như tất cả đang có anh gánh đỡ cho tôi, có thế nào cũng chỉ có anh mới có quyền giải quyết chuyện của chúng tôi, còn lại, bất kể là cũng không được xen vào mối quan hệ này chúng tôi phải ly hôn.Nhưng hình như anh quên rồi, ngay từ đầu mục đích của chúng tôi kết hôn là để ly hôn… tôi không muốn chất chồng thêm gán*** lên vai anh nữa, giờ phút này, tôi ra đi mới là cách giải quyết tốt đẹp nhất cho tất cả.Tôi liếc nhìn bóng cô San đang thấp thoáng ở một góc rất xa trong phòng khách, biết sự việc hôm sẽ đến tai Tú Anh, và cũng ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả Thanh tra của Nhật Thành vào ngày nữa, cho nên tôi nói:– Thế tôi có quyền đó không? bây giờ tôi muốn ly hôn thì thế nào?Lúc này, tôi đã nhặt rất nhiều tài liệu ở dưới đất, cảm thấy đã có dũng khí, quyết tâm, tôi siết chặt những tờ giấy đó trong tay rồi lên nhìn anh:– bức ảnh đó là tôi làm, sự thật nên tôi không muốn giải thích. Tôi lấy anh, phục vụ nhu cầu của anh, nhưng tình cảm là của riêng tôi. Ở bên cạnh anh không có tình yêu, không hạnh phúc nên tôi tìm đến người tôi thích cũng là chuyện bình thường thôi. Giờ tôi muốn tự do, anh có thể cho tôi tự do được không?Sắc mặt anh bất chợt cứng lại, Vỹ nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng, nghi hoặc, phẫn nộ và thậm chí còn có cả rất rất nhiều thất vọng, tóm lại tôi không thể hiểu nổi ánh mắt anh mang theo những điều gì, chỉ biết tất cả đều là thương xuyên qua trái tim tôi.Anh im một hồi, mãi rất lâu sau mới chậm chạp co bàn tay lại, vò nát tấm ảnh trong tay:– Cô muốn tự do thế nào?– Tự do là được làm những gì mình thích, ở bên cạnh người mình yêu, muốn đi đâu thì đi…Tôi lén lút hít sâu vào một hơi, lẽ nặn ra một nụ cười:– Anh còn nhớ ngày đầu không? Mẹ anh bắt tôi đi học phép tắc lễ nghi, tôi tiếng trên giày cao gót, chân đến nỗi đến bây giờ nhìn thấy giày cao gót ám ảnh. Sau đó về nhà anh ở, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, muốn đi làm, đi trực đều phải dè dặt nhờ anh xin giúp. Còn nữa, tôi không thích hội con nhà giàu bạn anh, nhưng lại luôn phải gặp gỡ nghe người ta khoe hàng hiệu, khoe trang sức, người không có như tôi nghe chẳng hiểu gì cả. Lấy anh, giữa chúng ta không có tình cảm sống đã mệt, còn gặp thứ áp lực thế thì chịu thôi, không sống được. Bố anh nói , người mà tôi yêu 8, 9 năm là bác sĩ cùng khoa tôi. Anh hiểu tôi, biết tôi muốn gì, quan tâm tôi. Anh không như anh, cùng đẳng cấp với tôi nên dễ sống lắm. có lấy chồng thì tôi sẽ chọn lấy người như thế, được chọn lại tôi sẽ không giờ chọn anh.Nói một câu dài như vậy, tôi có cảm giác như mình đã dùng hết toàn bộ sự kiên cường cả một đời vào giây phút này. Tôi biết, đến bây giờ có ra đi cũng không được ngẩng cao đầu, nhưng ít ra cũng nên sòng phẳng nói lời chia tay, sòng phẳng ly hôn.Có như thế sau này chúng tôi mới không còn dây dưa vấn vương gì nhau nữa, rời xa nhau để anh có thể bình yên, tiếp tục sống một cuộc đời vinh quang cũng đáng lắm.Thế nên, có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đớn, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt, còn sau này tiếp tục bị ngàn vạn dao đâm.Anh nói:– Ngay từ đầu chính cô là người lựa chọn. Cô chấp nhận đánh tự do để kết hôn.– thế, nhưng bây giờ chẳng còn lý do gì để tôi phải tiếp tục đánh cả. Tôi không còn nhiều thanh xuân, tôi phải đi tìm hạnh phúc, tôi cũng có tình yêu. Lấy anh, tự do lấy dự án, có nhưng cũng phải giá trả bằng loại áp lực, tôi cảm thấy rất mệt. Hôm bố mẹ anh không biết chuyện thì tôi cũng đã tính đến chuyện ra đi rồi, tôi đã ngán đến tận cổ việc làm con dâu nhà danh giá, việc hôm chỉ như giọt nước tràn ly thôi.– …– Lúc cưới, anh nói với tôi, cưới tôi sẽ phải hối hận. Thật sự đến bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không nữa, anh trả cho tôi tự do, buông tha cho tôi đi.Tôi nói rất dài, còn Vỹ nhìn tôi rất lâu, rất lâu, ánh mắt nhiều cảm xúc ban nãy dần dần tối lại, sau đó cuối cùng cũng trở về vẻ lạnh giá như băng.Đàn ông làm kinh doanh chắc hẳn đã được rèn luyện qua loại sóng gió, dù có thế nào thì thì bản lĩnh để xử lý mọi chuyện quyết tuyệt và lạnh lùng. Anh chậm chạp buông lỏng bàn tay ra, bức ảnh vò nát từ trên tay anh rơi thẳng xuống đất. Sau cùng, anh nói với tôi:– Được. cô muốn tự do, tôi cho cô tự do.
Tùy chỉnh
Danh sách chương