Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ chàng bị ta chọc giận đến ho suốt đêm, sáng lại chưa ăn gì mà giọng nói vẫn vang như vậy.
Phu nhân hoảng hốt, đôi mắt mù lòa không nhìn thấy gì nên đành hỏi ta:
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta uống nốt chỗ cháo cuối cùng, thản nhiên đáp:
“Không sao, chỉ là ta vứt cái túi thơm của chàng đi rồi.”
Tối qua, ta bị tiếng ho của chàng đánh thức, nhìn thấy chàng cầm túi thơm mà khóc. Hẳn đó là vật mà tiểu thư nhà họ Lưu đã tặng.
Phu nhân luống cuống, đôi tay sờ soạng trên bàn:
“Sao con lại làm vậy? Đó là vật kỷ niệm của Chiêu nhi, là thứ níu giữ mạng sống của nó!”
“Thứ níu giữ mạng sống chưa bao giờ là một chiếc túi thơm.”
Khi ta trở lại phòng, Tạ Chiêu đang khóc nức nở.
“Phụ thân chết oan, nhà họ Tạ bị bãi hoang, ta thì ốm đau triền miên. Vậy mà ngươi còn cố tình gây khó dễ cho ta làm gì?”
Dáng vẻ công tử phong lưu ngày trước giờ đây chẳng còn nữa, chàng gào thét, phát tiết nỗi đau bị kìm nén bấy lâu.
Ta cố nén sự thôi thúc muốn an ủi chàng, lạnh lùng nói:
“Ngươi nghĩ như vậy thì được gì? Khóc là vô ích. Nếu khóc mà được việc thì ta đã khóc đến chết khi phụ thân qua đời.”
Trước khi rời đi, ta quay đầu nói thêm:
“Nếu ngươi muốn lấy lại túi thơm, hãy tự ra lấy đi.”
Ta nói cho chàng biết, mình đã treo chiếc túi thơm lên cây lớn trong sân.
Phu nhân không nhìn thấy, ta lại không giúp nên chàng chỉ có thể tự mình ra lấy.
Tạ Chiêu tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, chàng thử bước xuống giường nhưng bị ngã sõng soài.
Phu nhân nghe thấy tiếng động nên hỏi ta chuyện gì xảy ra. Ta chỉ đáp:
“Là mèo hoang nhảy qua tường vào ăn vụng.”
Phu nhân tin ngay:
“Con mèo chết tiệt, nhà ta giờ đã sa sút vậy mà nó còn đến đây trộm đồ. Lần sau ta phải đập chết nó!”
Tạ Chiêu nghiến răng chịu đựng.
Mỗi ngày, chàng cố gắng sức rồi lại ngã đến bảy tám lần, sau đó tự bò về giường. Cả người bầm tím, trầy trật.
Khi ta thoa thuốc cho chàng, chàng cắn răng, quay đầu đi chỗ khác.
“Thật ra…”
Ta cố ý dừng lại, chàng không đáp lời nhưng ánh mắt đã quay về phía ta.
Ta mỉm cười:
“Thật ra, dáng vẻ bầm tím của chàng trông cũng khá đẹp.”
Tạ Chiêu lập tức quay đầu, tức giận:
“Ngươi còn là con người không? Nói như thế mà nghe được?”
“Đúng là đẹp thật. Ít ra thì chàng đã có chút sắc hồng. Có sắc hồng thì vẫn tốt hơn sắc trắng bệch.”
“Chàng không biết đâu, làng ta vào mùa đông thường tuyết phủ kín núi. Cả vùng chỉ thấy một màu trắng, nhiều người bị đông lạnh đến chết.”
“Người chết cũng trắng bệch như tuyết vậy.”
“Còn xanh tím thì chứng tỏ vẫn sống.”
“Mà tuyết, sớm muộn gì cũng tan thôi.”
Tạ Chiêu im lặng không nói thêm gì nữa.
5
Dần dần, Tạ Chiêu cuối cùng cũng có thể xuống giường được.
Đôi khi, chàng lại đứng ở cửa và nhìn ra bên ngoài.
Ta đã biến vườn hoa trong sân thành một vườn rau, trồng những loại cây cho nhiều quả.
Dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng lần nào cũng được ăn hết sạch.
Tạ phu nhân sau khi thôi khóc thì đôi mắt dần sáng lại chút ít.
Thỉnh thoảng, ta lại hái ít thảo dược để đắp mắt cho bà.
Khi ta bận rộn với đám thảo dược, Tạ Chiêu đứng bên cạnh nhìn:
“Ngươi bị bán đi chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?”
Tay ta không ngừng làm, nhưng trong lòng lại đảo mắt ngán ngẩm.
Hiếm hoi lắm mới thấy chàng nói chuyện đàng hoàng, vậy mà lời nói ra lại là câu này.
Nghe chẳng lọt tai chút nào.
“Không thấy khó chịu. Vì ta muốn sống.”
Ta dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào chàng, tiếp lời:
“Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân phải đi lính để nuôi ta. Khó khăn lắm ông mới vươn lên được một chức quan nhỏ thì lại gặp chuyện.”
“Ta đành sống nhờ thẩm nương. Vừa làm lụng vừa phải chịu đánh, chịu đói, chịu rét. Bị bán đi đối với ta mà nói là một niềm vui.”
Tạ Chiêu bật cười lạnh, giọng nói có chút mỉa mai:
“Ngươi sống chỉ để ăn no mặc ấm thôi sao?”
Ta gật đầu, không tránh né ánh mắt chàng:
“Đúng vậy. Còn chàng, chàng sống vì điều gì?”
Tạ Chiêu sững sờ, lặp lại lời ta trong miệng:
“Ta sống vì điều gì? Vì điều gì…”
Kể từ hôm đó, Tạ Chiêu bắt đầu ra ngoài tìm kiếm.
Chàng tìm đến những gia tộc từng có giao tình với nhà họ Tạ, hy vọng họ lên tiếng giúp đỡ.
Nhưng đáp lại chỉ là cửa đóng then cài, hoặc những lời né tránh qua loa.
Hôm nay, Tạ Chiêu tiếp tục trở về với vẻ mặt uể oải, rõ ràng lại thất bại.
Nhưng ta nhìn thấy trong tay chàng có một chiếc túi tiền.
“Không tệ, đã lấy được tiền. Hôm nay chúng ta có thể cải thiện bữa ăn rồi.”
Ta nhoẻn miệng cười khiến chàng sững lại, rồi dường như nhận ra điều gì đó, chàng ngay lập tức cất lời chế giễu:
“Ngươi chỉ biết đến tiền!”
Miệng thì nói vậy nhưng chàng vẫn ném chiếc túi tiền cho ta.
“Tiền là thứ tốt. Nó có thể mua thảo dược cho phu nhân, cũng có thể mua vài con gà vịt thả vườn. Khi đó chúng ta sẽ có trứng để ăn.”
“Nó giúp chúng ta sống sót. Không sống được thì chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Chàng nói xem, chẳng phải tiền rất quan trọng sao?”
Năm lượng bạc đối với Tạ Chiêu là sự nhục nhã, nhưng đối với căn nhà này, chúng là cứu trợ.
Tối hôm đó, Tạ Chiêu đứng dưới gốc cây ngắm nhìn thật lâu.
Kể từ khi sức khỏe hồi phục, chàng vẫn chưa từng thử lấy túi thơm xuống.
Chiếc túi thơm ở đó qua một mùa hè đã bạc màu. Gió thu thổi qua làm nó đung đưa, hương thơm bên trong cũng nhạt dần.
Sáng hôm sau, Tạ Chiêu quyết định đến tìm Lưu đại nhân, người từng suýt trở thành nhạc phụ của chàng.
6
Ngày hôm đó, trời nắng gắt.
Tạ Chiêu đứng trước cổng phủ họ Lưu, cẩn thận chuẩn bị thiếp bái phỏng.
Gia nhân trong phủ nhìn thấy chàng thì cung kính nhận lấy thiếp mời.
Nhưng khi quay lưng đi, họ bàn tán với nhau:
“Đã là dân thường rồi mà còn làm ra vẻ như thế.”
Đó không phải là làm ra vẻ, mà đó là niềm kiêu hãnh của Tạ Chiêu.
Là phong thái mà chàng tự hào suốt mười chín năm cuộc đời.
Chí lan ngọc thụ, quang phong tĩnh nguyệt.
Ngày xưa, ai mà không khen công tử nhà họ Tạ phong độ phi phàm, lễ nghi đoan chính?
Nhưng giờ đây, phong thái ấy lại trở thành gánh nặng.
Một kẻ bình thường trước quyền quý thì chỉ cần cúi đầu nịnh nọt, khí độ là thứ không cần thiết nhất.
Như nhành cây cao trên đại thụ, khi nó bị bẻ gãy, hoặc là bị người đời giẫm đạp cười chê, hoặc có ngày tự mình vươn lên làm đại thụ.
“Dao Nương, sao con không đi tiếp?”
Phu nhân Tạ vỗ nhẹ tay ta, khẽ hỏi.
Ta thu ánh mắt về, đáp:
“Trời nắng quá, chúng ta nghỉ một lát đi.”
Phủ họ Lưu vẫn im lìm, chẳng có động tĩnh gì.
Lâu đến mức, bộ y phục lụa trắng mà Tạ Chiêu cố ý chọn mặc cũng ướt đẫm mồ hôi.