Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Bộ y phục đó là thứ duy nhất còn tươm tất của chàng.

Chính nó từng được Lưu đại nhân khen là phục sức của tiên nhân hạ phàm.

Chàng nghĩ Lưu đại nhân nhìn thấy nó sẽ nhớ lại ân tình xưa cũ.

Nhưng đến gặp mặt cũng không được.

Tạ Chiêu không ngờ tới điều này.

Chàng nhìn đám gia nhân đứng đó thi nhau bàn tán thì thầm, đôi lúc lại liếc nhìn chàng mà cười mỉa.

“Lưu đại nhân sao vẫn chưa ra?”

Chàng cố hỏi.

Một gia nhân đảo mắt, buông lời cợt nhả:

 ”Lưu đại nhân nói không quen biết Tạ Chiêu gì cả. Đừng để con cóc ghẻ cứ nhảy lăn tăn bên ngoài phủ.”

Bọn họ vốn đã nhận được câu trả lời nhưng cố tình không nói ra, chỉ chờ để chàng tự mình chịu nhục.

Tiếng nói vang lớn người đi ngang đều tò mò nhìn qua.

Họ nhìn thấy công tử Tạ Chiêu từng nổi danh khắp kinh thành giờ lại đứng dưới bậc thềm, ngước mắt nhìn cổng lớn, mấp máy cầu xin điều gì đó.

“Không thể nào! Nhất định các ngươi chưa đưa thiếp mời cho Lưu đại nhân!”

“Nhà họ Tạ và họ Lưu có giao tình nhiều năm, phụ thân ta từng cứu mạng Lưu đại nhân, lại nhiều lần nâng đỡ ông ấy. Sao ông ấy có thể vô tình như vậy?”

Khoé mắt Tạ Chiêu đỏ hoe.

Điều chàng trân trọng không chỉ là mối lương duyên dang dở, mà còn là tình nghĩa giữa hai nhà mà chàng luôn tin là sâu đậm.

“Ta là Tạ Chiêu! Là công tử họ Tạ! Là Tạ công tử từng rực rỡ nhất kinh thành! Là công tử có tiền đồ vô lượng!”

Những lời hét lên trong tuyệt vọng ấy mới là những lời thật tâm trong lòng chàng.

Thân phận này đã đè nặng lên chàng quá lâu.

Gia nhân nhếch miệng phun ra một bãi nước bọt:

“Lưu đại nhân đã xem thiếp mời rồi nên mới trả lời như vậy. Ngươi nhất định phải nghe cho rõ sao? Được thôi, Lưu đại nhân bảo ngươi cút đi!”

“Ân nghĩa gì? Nâng đỡ gì? Nếu không phải tại nhà ngươi, Lưu đại nhân đã chẳng bị liên lụy mà mất cơ hội thăng quan tiến chức!”

Nhưng nếu không có nhà họ Tạ, Lưu đại nhân đã chết từ lâu trên đường trốn nạn.

Nào có được vinh hoa như ngày hôm nay?

“Dao Nương, ta nghe thấy tiếng Chiêu nhi. Còn nhắc đến Lưu đại nhân gì đó.”

“Họ đang làm khó Chiêu nhi sao? Để ta đi! Ta sẽ nói chuyện với họ!”

Ta siết chặt tay phu nhân, giữ bà lại.

“Giờ đây nhà họ Tạ đã như vậy, việc bị làm khó là lẽ thường tình.”

“Có những hy vọng cần phải dập tắt.”

7

Đến khi trăng lên đỉnh đầu thì Tạ Chiêu mới trở về.

Chàng công tử ngày nào giờ đây tàn tạ, lạc lõng, bước đi xiêu vẹo trông giống như một con người đã mất đi cốt cách cao ngạo, đầu nặng chân nhẹ, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Tạ phu nhân nghe thấy tiếng động, hỏi ta có chuyện gì.

Ta đỡ những thứ bị Tạ Chiêu va ngã, đáp:

“Phu quân uống say rồi.”

Mười chín năm vinh quang giờ đây chỉ còn lại vị đắng của rượu. Sao có thể không say?

Tạ Chiêu lại giam mình trong phòng, nhưng lần này, chàng tuyệt thực.

Chàng đã đánh mất ý chí sống, muốn dùng cái chết để tỏ rõ lòng mình.

Ta không nói cho phu nhân biết.

Có một Tạ Chiêu đã đủ làm người ta đau đầu, không cần thêm bà nữa.

Phu nhân nghĩ rằng chàng chỉ là vướng mắc trong lòng bèn bảo ta đến khuyên nhủ. Ta ngoài miệng đồng ý, mỗi ngày đều giả vờ mang cơm đến phòng chàng.

Thực chất, tất cả đều do ta ăn hết, nhờ vậy mà khuôn mặt ta đã tròn trịa hơn trước.

“Ngươi ra ngoài mà ăn.”

Tạ Chiêu lên tiếng, giọng nói yếu ớt, ngắt quãng từng từ.

Ta đang ăn rất ngon lành, vừa nhai vừa nói:

“Tại sao? Đây là phòng của ta. Với lại, ta đâu có bảo chàng ăn.”

“Ngươi!”

Chàng nghẹn lời, ho khan hồi lâu mới thở lại bình thường. Cuối cùng, chàng lại rơi vào trạng thái vô hồn:

“Ngươi cố ý nhìn ta bẽ mặt, có phải không?”

“Hôm đó, ngươi thấy ta như vậy, hẳn ngươi rất thích thú khi nhìn một công tử từng cao cao tại thượng giờ bị người ta nhục mạ.”

“Không thích thú bằng miếng thịt này.”

Ta gắp một miếng thịt ba chỉ béo ngậy đưa vào miệng, mỡ chảy đầy môi.

“Thật ra, ta thấy rất buồn cười.”

“Cười gì?”

Tạ Chiêu ngạc nhiên.

“Chết.”

“Chết thì có gì mà buồn cười?”

Chàng ngẩn ra.

“Chết, ai mà chẳng làm được. Treo cổ, cắt cổ tay, nhảy sông, cách nào cũng đơn giản.”

“Một cái chết nhẹ nhàng chẳng tốn sức. Nhưng cách mà chàng chọn là tuyệt thực, lại rất khó chịu.”

“Chết đói rồi trở thành cô hồn đói khát, đến cả cơm thừa canh cặn cũng phải giành giật, chàng thấy có đáng không?”

Giọng điệu đùa cợt của ta khiến mặt Tạ Chiêu đỏ bừng, giống như lần đầu tiên ta gặp chàng.

Chàng nghiến răng, từng chữ được thốt ra với sự kiềm nén:

“Ta không muốn chết. Ta muốn báo thù!”

8

Đôi mắt Tạ Chiêu ánh lên nỗi căm hận ngút trời.

Ngón tay chàng bấu chặt vào mép giường để lại vệt máu đỏ, thậm chí gỗ còn in hằn dấu móng tay.

Ta liếc chàng một cái, không nói lời nào.

Ai mà chẳng biết tức giận vô dụng?

“Để ta kể chàng nghe một câu chuyện.”

“Ngày xưa, có một cô bé nọ. Phụ thân cô bị vu oan tội thông địch, nhũ mẫu sợ liên lụy liền bán cô cho một tay buôn người.”

“Gã đó vừa đánh vừa chửi cô, đợi khi cô ngoan ngoãn thì bán vào kỹ viện, hoặc làm thiếp cho nhà giàu.”

Tạ Chiêu hơi khựng lại, ngập ngừng hỏi:

“Cô bé đó… làm sao thoát ra được?”

“Dựa vào chính mình.”

“Cầu người không bằng cầu mình. Phụ thân cô là bách phu trưởng, từ nhỏ cô đã biết chút võ nghệ.”

“Hôm cô trốn thoát, nhà gã buôn người bỗng bốc cháy dữ dội.”

Tạ Chiêu bị cuốn vào câu chuyện, khi ta im lặng, chàng sốt ruột hỏi tiếp:

“Ngọn lửa đó là do cô bé gây ra sao?”

Ta thu dọn chén đũa rồi bước ra cửa, nở nụ cười nhìn chàng:

“Chàng đoán xem.”

Lợi dụng những ngày thu nắng đẹp, ta phơi khô ít rau củ để dành cho mùa đông.

Tạ phu nhân ngồi bên cạnh sờ soạng giúp đỡ ta.

Đúng lúc đó, Tạ Chiêu loạng choạng từ trong phòng bước ra. Chàng vịn tường, lảo đảo đi vào bếp. Ngay sau đó, tiếng loảng xoảng kèm theo âm thanh chóp chép vang lên.

Phu nhân nhíu mày, hỏi:

“Tiếng gì thế? Sao nghe như ma đói đầu thai, tám trăm năm chưa được ăn vậy?”

Ta cố nén cười, đưa mắt nhìn vào qua khung cửa sổ thì thấy Tạ Chiêu đang húp cháo xì xụp.

Bộ dáng ấy đúng là không khác ma đói là bao.

“Đó là con chồn tuyết đang ăn.”

Mấy ngày trước, ta nhặt được một con chồn tuyết lông trắng như tuyết.

Người ta bảo đây là giống chồn quý hiếm được mang từ Tây Vực về.

Nó vốn là vật cưng của một tiểu thư nhà giàu trong thành nhưng do không còn yêu thích nữa nên nàng ta đã vứt bỏ nó.

Con chồn được nuông chiều từ nhỏ, không quen với cảnh nghèo khó ở nhà họ Tạ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương