Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Nó còn đợi người đến chải lông, vuốt ve và mang đồ ăn ngon đến tận miệng.

Đối mặt với cơm thừa canh cặn, nó chỉ biết nhe răng, tưởng rằng như thế có thể lấy lại sự ưu ái ngày xưa.

Dù ta có thể cứu nó nhưng chẳng thể mang lại cho nó cuộc sống giàu sang trước kia.

Sau ba ngày đói khát, cuối cùng nó phải ngoạm lấy từng miếng cơm nguội.

Thậm chí đến tối, nó còn bắt được một con chuột to béo nhất trong nhà.

Bộ móng sắc nhọn của nó rốt cuộc không phải chỉ để dọa người.

9

Tạ Chiêu lại lật mở những cuốn sách bị phủ bụi bấy lâu.

Năm chàng búi tóc trưởng thành, tại hội thơ, bài “Trường Lạc Tập” của chàng khiến cả kinh thành xôn xao.

Các văn nhân, gia tộc danh giá và hoàng thất không ngớt lời ca tụng.

Chàng được phong tặng mỹ danh “Tiểu Thi Tiên”.

Đáng tiếc, hội thơ năm nay Tạ Chiêu thậm chí còn không đủ tư cách tham dự.

Chàng bị gạt ra ngoài, dù tài học đầy mình nhưng cũng bị từ chối vì không có thiếp mời.

Triều đình tôn sùng văn học, xem nhẹ võ thuật, nhưng con đường văn chương lại bị các thế gia thao túng.

Dù từng là Tạ công tử nổi danh khắp kinh thành, dù từng là “Tiểu Thi Tiên”, nhưng không có gia tộc che chở, chàng chỉ còn là “kẻ dân đen lạc bước vào chốn văn nhân”.

Danh hiệu “Tiểu Thi Tiên” giờ đây đã thuộc về một công tử thế gia, người chỉ cần một bài thơ ngắn cũng đủ làm nên tên tuổi.

Ta trở về nhà họ Tạ trước chàng.

Tạ phu nhân vội hỏi:

“Sao rồi? Chiêu nhi có làm nên chuyện lớn, khiến người ta phải chú ý không?”

Ta còn chưa kịp thở đều thì Tạ Chiêu đã trở về.

Ta và phu nhân đều căng thẳng, vì ta đã lén đi theo chàng.

Chàng bước đến trước mặt ta, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ta cân nhắc lời mở đầu:

“Chàng…”

“Chiếc trâm này rất đẹp, ta nghĩ nó hợp với nàng.”

Chàng lấy từ trong ngực ra một chiếc trâm cài hoa mai.

Ta sững người. Chiếc trâm này ta từng nhìn rất lâu, nhưng khi sờ đến túi tiền lại không nỡ mua.

“Chàng lấy đâu ra tiền?”

Tạ Chiêu nở nụ cười đắc ý, dáng vẻ như công tử họ Tạ phong lưu của ngày xưa:

“Ta bán thơ rồi.”

10

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta và phu nhân, chàng càng thêm tự mãn:

“Dao Nương, không ngờ nàng cũng có lúc đoán sai.”

“Lần trước, tên ‘Tiểu Thi Tiên’ kia chỉ nhờ một bài thơ vụn vặt đã đoạt mất danh tiếng của ta.”

“Lần này, làm sao ta để hắn tiếp tục đè đầu cưỡi cổ?”

“Ta bán thơ cho một công tử thế gia, hắn đoạt giải đầu còn ta có được năm mươi lượng bạc!”

Phu nhân đã ngủ, ta và Tạ Chiêu ngồi trong sân dưới ánh trăng.

Trên bàn thấp là những chiếc bánh trung thu ta tự làm.

Nhân táo đỏ ta hái từ cây trong sân rồi tự tay chế biến.

Không ngọt lắm nhưng mang hương thơm thanh mát.

Ta cầm một chiếc bánh, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:

“Một con đường không thông, thì sẽ còn những con đường khác.”

“Dù không có đại lộ thì cũng có cầu khỉ.”

“Không có cầu khỉ thì tự đóng thuyền mà qua sông, hoặc bơi qua.”

“Quan trọng là phải sang được bờ bên kia, ai quan tâm ta qua bằng cách nào?”

Tạ Chiêu ngước nhìn trăng, nói chậm rãi:

“Ta chỉ thấy rằng, học thức và năng lực không nên bị quyết định bởi xuất thân.”

“Ta từng may mắn, mười chín năm trước ta có gia thế làm chỗ dựa.”

“Khi đó, ta nghĩ tất cả đều là điều hiển nhiên.”

“Nhưng giờ đây, những thứ từng trong tầm tay của ta lại là giấc mơ cả đời không thể chạm đến của người khác.”

Giọng nói bình tĩnh của chàng khiến ta bất ngờ.

Chàng xoay người, nghiêm túc nhìn ta:

“Dao Nương, nàng nói nàng biết chút võ nghệ, nàng có thể dạy ta được không?”

11

Tạ Chiêu học rất nhanh, hoặc nên nói là chàng học rất nghiêm túc, vượt xa dự đoán của ta.

Cơ thể từng yếu ớt của chàng giờ đây có thể trụ mã bộ suốt ba canh giờ trong gió lạnh đầu đông.

Đôi mắt từng đỏ hoe vì đau khổ giờ đã bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước với sự kiên định.

Dáng người vững chãi trở lại, không phải dáng vẻ kiêu ngạo của công tử nhà giàu ngày xưa, mà là dáng vẻ của cây tùng xanh trưởng thành qua phong ba bão táp.

Chẳng mấy chốc, chút võ nghệ tầm thường của ta đã không thể dạy nổi chàng nữa.

“Phu quân, hôm nay sao chàng vẫn chưa…”

Ba chữ “trụ mã bộ” còn chưa kịp thốt ra thì ta đã dừng lại, bởi trong phòng, hơi nước bốc lên mờ mịt – Tạ Chiêu đang tắm!

Ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Làm người phải có khí thế, không được để mất mặt.

“Ta dạy chàng lâu rồi, cũng chẳng còn gì để dạy thêm nữa. Nhưng nếu chàng định dùng chút võ mèo ba chân này để báo thù thì chỉ khiến người ta cười nhạo mà thôi.”

Tạ Chiêu nghiêng đầu, không giận dữ cũng không đuổi ta ra ngoài.

Giờ thì ta đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Dù ta lớn lên ở thôn quê nhưng cũng biết phép tắc nam nữ khác biệt.

Huống hồ dù đã thành thân với chàng bao lâu nay nhưng ta và chàng vẫn chưa từng viên phòng.

“Quen nghe nàng lắm lời rồi. Nếu ngày nào đó không được nghe ta lại thấy thiếu.”

Chàng bước ra khỏi bồn nước, khi chàng xoay người thì ta cũng vội quay lưng lại.

Chỉ có thể nói, lần này chàng thắng rồi.

“Dao Nương, thì ra nàng cũng không phải là người không biết lúng túng.”

Ta giả vờ bình thản:

“Phu quân nói đùa. Chẳng có ai là không bao giờ lúng túng, cũng chẳng có ai luôn luôn thuận lợi. Làm người ai mà không gặp khó khăn, uất ức? Quan trọng là sau đó ta làm gì để vượt qua.”

Sau lưng ta, tiếng áo quần khẽ động. Tạ Chiêu bước đến trước mặt ta, chỉnh lại cổ tay áo.

Bây giờ, chàng đã không còn vẻ công tử phong lưu ngày trước, mà là dáng vẻ dứt khoát, mạnh mẽ của một người mặc võ phục.

Đôi vai chàng rộng rãi hơn nhiều.

“Dao Nương, ta muốn nhập ngũ.”

12

Tạ Chiêu nhập ngũ.

Vì triều đình trọng văn khinh võ nên ở đó chẳng ai để ý đến xuất thân của chàng.

Chàng rèn luyện trong quân doanh suốt một năm và đã được phong làm bách phu trưởng.

Có lần chàng trở về, trên cằm còn mang theo vết thương. May mà Tạ phu nhân mắt không còn tinh tường, chàng cũng không kể nên bà không phải lo lắng.

Ngày đó, chúng ta dùng bữa cùng nhau, rồi phu nhân liền đuổi cả hai ra ngoài:

“Hôm nay là rằm tháng Bảy, hai vợ chồng không đi ngắm hoa đăng, còn ở đây canh bà già như ta làm gì?”

Trên phố đông đúc người qua lại, ta mua cho chàng một lọ thuốc cao.

“Quân doanh không như ở nhà, bị thương là chuyện thường tình. Chàng mang theo lọ thuốc này mà bôi.”

Chàng cầm lọ thuốc, lật qua lật lại, cười khẩy:

“Người ta tặng nhau hoa đăng, còn quà của ta lại là lọ thuốc?”

Ta chẳng để tâm lời mỉa mai:

“Thuốc trị được vết thương, quà thì không. Nếu chàng không thích thì trả lại ta.”

Tạ Chiêu tất nhiên không chịu trả, còn đang định tranh luận thêm thì chúng ta bắt gặp Lưu đại nhân dẫn cả nhà đi dạo phố.

Lưu đại nhân, phu nhân và vài thiếp thất đi cùng, nhưng lại không thấy Lưu tiểu thư.

Lưu đại nhân cũng nhận ra Tạ Chiêu, khịt mũi hừ lạnh một tiếng:

“Con cóc ghẻ đuổi mãi vẫn không chịu đi!”

Không chỉ vậy, ông ta còn bảo gia nhân đẩy ta một cái vì cho rằng ta cản đường.

Tạ Chiêu nhanh tay đỡ lấy ta, nhưng chiếc trâm trên đầu ta bị rơi xuống đất, gãy làm đôi.

Nhìn theo bóng lưng Lưu đại nhân rời đi, ta và Tạ Chiêu gần như đồng thời lên tiếng:

“Ta đi mua hoa đăng.”

“Ta đi mua hồ lô đường.”

Ta tìm một góc khuất, nhặt lấy một hòn đá nhỏ có góc cạnh vừa phải, và ném nó đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương