Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chưa kịp quan sát kết quả thì ta liền thấy Tạ Chiêu cũng cầm trong tay một hòn đá, lớn và sắc nhọn hơn của ta.
“Thật trùng hợp.”
“Đúng vậy.”
Phía bên kia, Lưu đại nhân đã rối loạn.
Ông ta ôm đầu đang máu chảy ròng ròng, hét lên:
“Ai to gan dám tấn công ta? Mau bắt hắn lại!”
Trong lúc hỗn loạn, ta khẽ nhắc Tạ Chiêu:
“Không ném bây giờ thì không kịp đâu.”
Ngay sau đó, lại nghe một tiếng kêu đau đớn, một bên đầu còn lại của Lưu đại nhân cũng bị ném trúng.
Không chờ ta phản ứng, Tạ Chiêu vội nắm lấy tay ta:
“Còn chờ gì nữa? Chạy thôi!”
13
Hôm sau, trong buổi triều nghị, Lưu đại nhân xuất hiện với đầu quấn đầy băng vải và trở thành trò cười cho mọi người.
Nhưng sự chế giễu chẳng kéo dài bao lâu, vì biên cương báo tin chiến loạn.
Từng đoàn xe chở lương thực nối đuôi nhau trên quan đạo, ép hỏng đường, nghiền nát đá.
Dẫu vậy nguồn lương thực vẫn chẳng đủ cho trận chiến lớn chưa từng có này.
Vô số thanh niên trai tráng ra trận, trong đó có cả Tạ Chiêu.
Chàng ra đi mà không để lại lời nào, chỉ để lại một chiếc túi thơm, bên trong chứa tiền quân lương của chàng và một chiếc trâm bạc.
Nửa năm sau, vào một ngày thu, ta đang ngồi trong sân ôm con chồn tuyết phơi nắng.
Ngày tháng dần khấm khá hơn, ta chẳng cần vất vả như trước.
Mỗi tháng, tiền quân lương của Tạ Chiêu đều được người ta mang đến.
Đến cả con chồn này cũng thỉnh thoảng được ăn thịt cá.
Tiếng pháo nổ bên ngoài khiến Tạ phu nhân giật mình.
“Bây giờ còn chưa đến lễ Tết sao đã đốt pháo rồi?”
Ta lắng nghe một lúc rồi đáp:
“Là có người được phong quân công đấy.”
Khi phụ thân ta được thăng làm bách phu trưởng cũng có tiếng pháo tương tự, nhưng nhỏ hơn nhiều.
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Phu nhân hoảng hốt, chống gậy lại gần ta:
“Mẫu thân đừng sợ, để con ra xem.”
Không ngờ, ngoài cửa là một người lính đến báo hỷ.
Người lính nói rằng Tạ Chiêu lập đại công, giờ đã được phong làm Đại tướng quân Triệu Kỵ, đặc biệt cử người về báo tin vui.
Tạ phu nhân mừng rỡ không thôi, bà lập tức lấy bạc ra thưởng cho người lính theo đúng quy củ của nhà họ Tạ – thưởng hậu cho người mang tin lành.
Hàng xóm láng giềng nghe tin cũng kéo đến chúc mừng.
Cả ngày hôm ấy, người đến người đi không ngớt, phu nhân cười đến mức không khép miệng lại được.
Điều này khiến bà nhớ về thời kỳ hoàng kim của nhà họ Tạ, khi quyền quý tìm đến kết giao mỗi ngày.
Đến nửa đêm, vừa tiễn xong thím Lý ở nhà bên, ta còn chưa kịp quay về cửa nhà thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ta mang nụ cười mệt mỏi mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, ta sững sờ.
“Tạ Chiêu?”
14
Tạ Chiêu trở về, mang trên mình chiến công lừng lẫy.
Đó là thành quả chàng giành được nhờ mưu trí và sự dũng cảm.
Kẻ địch bị chàng đánh bại, biên cương yên ổn, mười năm không thể xâm phạm.
Thành tựu của chàng còn vượt xa cả Tạ đại nhân khi xưa.
Chúng ta chuyển vào Tướng quân phủ – Tạ phủ mới còn phồn thịnh hơn Tạ phủ cũ.
Tạ Chiêu trở thành trọng thần được săn đón nhất triều đình.
Vô số người muốn kết giao với chàng, nhưng cũng không ít kẻ căm hận chàng đến tận xương tủy.
Nguyên nhân là bởi chàng động chạm đến lợi ích của các thế gia.
Một Tạ Chiêu từng bị thế gia xua đuổi, khinh miệt giờ đây đi trên con đường mà họ khinh ghét, rồi đứng trên đỉnh đầu họ.
Dẫn đầu những kẻ chế giễu chàng chính là công tử thế gia đã cướp danh “Tiểu Thi Tiên” của chàng năm xưa.
Kẻ đó tổ chức một hội thơ, ai có bài thơ hay nhất sẽ được in thành sách, phát hành khắp cả nước.
Không ngoài dự đoán, kẻ ấy đoạt giải nhất.
Bài thơ đó không có vần điệu cũng chẳng đối chỉnh, lại càng không có văn phong hay ý tứ gì, nhưng từng câu chữ đều nhằm vào Tạ Chiêu, mỉa mai, nhục mạ chàng.
Thậm chí còn lôi cả Tạ đại nhân vào để bôi nhọ.
Đó là điều xảy ra ngoài mặt, nhưng trong bóng tối, các thế gia đã liên kết với nhau.
Khi ta tìm đến chàng, đúng lúc nghe thấy chàng bàn luận với thuộc hạ về chuyện này.
“Chưa đủ. Ngọn lửa này chưa đủ lớn. Ngươi đi giúp hắn châm thêm dầu vào lửa.”
“Tốt nhất là kéo theo cả người ở trên kia.”
Nhìn dáng vẻ ung dung của chàng, có một khoảnh khắc ta nghĩ, liệu chàng có diệt khẩu cả ta không.
Nhưng chàng chỉ phất tay, người trong phòng liền nhận lệnh rời đi.
Cùng rời đi còn có những ám vệ trên cây, trên mái nhà và ở góc tường.
“Dao Nương, giờ nàng thấy ta học được thế nào?”
“Ta không hiểu chuyện triều đình, lấy đâu ra mà dạy chàng?”
Miệng thì nói vậy, nhưng suốt hành trình này, Tạ Chiêu thực sự đã khiến ta bất ngờ.
Ta không ngờ rằng, bên dưới dáng vẻ ôn hòa, kiêu ngạo kia lại là một tâm cơ khó lường.
Giống như nuôi một chú cún con ngốc nghếch, đến khi lớn lên mới phát hiện nó là một con sói.
“Phải rồi, phu nhân nhờ ta đến gọi chàng, bảo là có chuyện quan trọng muốn bàn với chúng ta.”
Sau khi làm tướng quân, Tạ Chiêu đã mời danh y chữa trị cho Tạ phu nhân.
Cộng thêm tinh thần phấn chấn, chẳng bao lâu sau mắt bà đã sáng lại.
Phu nhân sai nha hoàn rót hai chén trà, đợi chúng ta uống xong mới chậm rãi lên tiếng:
“Vợ chồng các con đã thành thân ba năm. Giờ là lúc nên viên phòng rồi.”
15
Ta suýt nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.
Sau một thoáng sững sờ, ta lên tiếng:
“Phu nhân…”
Bà thở dài:
“Ta đều biết cả. Các con trước đây nào phải vợ chồng thực sự.”
“Lẽ ra ta nên chỉ dạy các con, nhưng khi đó, với hoàn cảnh ấy, ta cũng lực bất tòng tâm.”
“Giờ đây, nhờ có Dao Nương mà Chiêu nhi mới có ngày hôm nay. Vì vậy, các con cũng nên viên phòng rồi.”
“Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này muốn bắt đầu sẽ càng khó khăn hơn.”
Ta cảm tạ phu nhân rồi trở về phòng trước.
Không lâu sau, ta bỗng cảm thấy nóng ran khắp người.
Trong lúc ta đang thay y phục, Tạ Chiêu trở về.
“Chàng ra ngoài chờ một chút, ta thay áo ngủ xong sẽ gọi, hoặc tối nay chàng qua phòng khác nghỉ đi…”
Ta mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Người ta nóng bừng bừng, tay chân lại rã rời, dây áo trên người mãi không gỡ ra được.
“Để ta giúp nàng.”
Giọng nói trầm thấp của Tạ Chiêu vang lên.
Không hiểu sao, chuyện lại thành ra cả hai chúng ta quấn lấy nhau.
Khi tỉnh lại thì cảm thấy cả người ê ẩm, ta mới nhận ra có điều bất thường. Chén trà kia chắc chắn có vấn đề.
Đến nước này, ta cũng không việc gì phải làm giá. Dù sao chúng ta cũng đã thành thân, cơ hội đã đến thì cứ thuận theo mà chấp nhận.
Huống hồ, thể lực của Tạ Chiêu… quả thật không tệ.
Nhưng ta đã bỏ qua một điều: kẻ đã nếm qua vị ngọt ắt sẽ chẳng chịu dừng lại.
Từ hôm đó, đêm nào Tạ Chiêu cũng quấn lấy ta.
Nhìn ta mỗi sáng mãi đến trưa mới chịu dậy, Tạ phu nhân cười không ngớt miệng:
“Cuối cùng ta cũng sắp được bế cháu rồi!”