Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đáng tiếc, ta chưa kịp mang thai thì lại nhận được thánh chỉ tứ hôn.
16
Là Lưu đại nhân đã cầu xin thánh chỉ và hoàng đế bị cảm động bởi mối tình trắc trở giữa Tạ Chiêu và Lưu tiểu thư, ngài liền ban hôn cho hai người, hy vọng họ trở thành phu thê.
Tin tức truyền đến Tướng quân phủ, Tạ phu nhân lo lắng đến mức đòi vào cung diện thánh để từ chối hôn sự này.
Còn Tạ Chiêu thì mãi vẫn chưa quay về.
Thị vệ nói chàng ở lại hoàng cung rất lâu, sau đó đến khu viện cũ nát trước kia lấy chiếc túi thơm bạc màu không còn hương vị từ trên cây xuống, rồi chàng đi thẳng đến phủ họ Lưu.
Khi Tạ Chiêu chưa kịp trở về, ta lại nhận được thêm một thánh chỉ: chàng muốn bỏ ta.
Thực ra, trong mắt người đời, ta vốn không xứng với chàng.
Chỉ là một lựa chọn tạm bợ để cầu may.
Tạ phu nhân vào cung, còn ta viết một lá thư hòa ly rồi mang theo hành lý ít ỏi trở về quê.
Ta mua một ngôi nhà nhỏ, nuôi gà, vịt, ngỗng và trồng một cây táo trong sân.
Một chú chó vàng lớn nằm dưới gốc cây, trong khi đó con chồn tuyết lại đến nghịch ngợm trêu chọc để rồi bị nó đuổi khắp sân.
Đây chính là ngôi nhà trong mơ của ta.
Xuân qua, thu đến, lại ba năm nữa trôi qua.
“Dao Nương, ngươi sống một mình không dễ dàng. Công tử họ Triệu ở trấn trên để ý đến ngươi, ngươi có muốn gặp một lần không?”
Thím Lưu nhà bên hỏi dò ta.
Hẳn là vị công tử mà ta từng gặp khi lên trấn bán trứng.
Người đó dù muốn nhìn ta nhưng lại ngẩng cao đầu bước ngang qua, hắn khiến ta nhớ đến một người nào đó.
Ta thấy hứng thú:
“Được thôi, gặp thử xem sao.”
17
Địa điểm gặp mặt là tửu lâu tốt nhất trong trấn.
Khi ta đến, công tử họ Triệu đã có mặt.
“Dao Nương, nàng đến rồi…”
Lời nói của hắn ngưng bặt khi nhìn thấy ta bế theo một đứa trẻ.
“Đây là con ta, tên là Niệm Lang.”
Nụ cười trên mặt công tử họ Triệu thoáng cứng lại, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Ta chỉ nghe nói phu quân của nàng mất sớm, cũng đoán được rằng nàng sẽ có con.:
“Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ coi đứa trẻ như con mình, không để nó phải chịu ủy khuất.”
Ta định giải thích rõ ràng với hắn, nhưng bất chợt, qua khóe mắt, ta thấy đám đông nhốn nháo phía dưới.
Công tử họ Triệu giải thích:
“Nghe nói có một đại quan từ kinh thành đến nên mọi người đều ra nghênh đón.”
“Vậy vì sao chàng không đi?”
“Ta? Ta là kẻ đọc sách, sao phải cúi đầu trước quyền quý?”
Dáng vẻ kiêu ngạo ấy làm ta thấy quen thuộc.
Sau bữa ăn, ta chủ động trả tiền.
Công tử họ Triệu khăng khăng đòi dẫn ta và Niệm Lang đi dạo phố, nói rằng “có đi có lại”, nếu không hắn sẽ thấy áy náy vì để một nữ tử mời mình.
Niệm Lang cũng ồn ào đòi đi nên ta đành thuận theo.
Một đứa trẻ nhìn gì cũng thấy mới lạ, nó nhất định muốn mua một chiếc mặt nạ.
Người bán hàng cười bảo:
“Thích thì để phụ thân mua cho con đi.”
Ta đang định giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người cưỡi ngựa đứng trước mặt.
“Nàng dám để con trai ta gọi người khác là phụ phân”
18
Đại quan từ kinh thành đến chính là Tạ Chiêu.
Chàng như một ánh mặt trời giữa đỉnh cao quyền lực, nhưng giờ đây, Tạ đại nhân lại đứng trước mặt ta, đôi mắt đỏ hoe khi nhìn đứa trẻ trong lòng ta.
“Tạ đại nhân, thật trùng hợp.”
“Nhưng chàng hiểu lầm rồi, công tử họ Triệu chỉ là bạn ta, không phải người ta chọn làm phụ thân mới cho Niệm Lang.”
Ta đã nói rõ mọi chuyện với công tử họ Triệu từ trước.
Chuyện gì cũng nên nói thẳng mặt thì tốt hơn.
Ta không phủ nhận đứa trẻ là con của Tạ Chiêu, cũng không cần phải giải thích thêm.
Nhìn hướng Tạ Chiêu đến, chính là từ ngôi làng của ta.
Ta nhớ lại, vừa nãy trong tửu lâu ta đã thấy chàng rời thành, ắt hẳn chàng đã đến làng tìm ta, không thấy nên quay lại.
Hẳn nhiên, chàng đã biết ta mang thai khi rời đi ba năm trước.
“Dao Nương, vì sao nàng rời đi?”
Tạ Chiêu nhảy xuống ngựa, muốn tiến lại gần nhưng lại lưỡng lự.
Ta không trả lời.
“Ba năm qua, ta đã nghe nhiều chuyện về chàng.”
“Chàng kiên quyết cải cách, xóa bỏ thế gia, áp dụng khoa cử, bất kể văn nhân hay võ giả đều có cơ hội nhờ tài năng thực lực.”
“Không chỉ vậy, chàng còn giúp Tạ đại nhân rửa oan.”
“Điều quan trọng hơn, trong lúc hoàng đế lâm bệnh, chàng đã phò tá tân hoàng đăng cơ, giờ đây là quyền thần danh xứng kỳ thực.”
“Nếu đã nghe hết thì nàng hẳn cũng biết, ba năm trước ta đã trả túi thơm lại cho Lưu tiểu thư, quỳ dưới tuyết một ngày để cầu xin tiên hoàng rút lại thánh chỉ.”
Ta đương nhiên biết.
Ta còn biết, gia tộc họ Lưu là nơi đầu tiên chàng ra tay trong cuộc cải cách.
Và, ta biết rằng chàng đã tìm kiếm ta suốt ba năm qua.
Chàng tìm đến người mai mối khi đó, nhưng họ chỉ biết ta được bán từ thôn nghèo bởi thẩm nương, không rõ nguồn gốc cụ thể.
Cuối cùng, chàng tra lại hồ sơ của phụ thân ta mới biết quê nhà của ta ở đâu.
“Dao Nương, ta và Lưu tiểu thư đã sớm không còn tình cảm.”
“Dao Nương, ta thực lòng yêu nàng. Xin nàng đừng rời xa ta nữa, được không?”
19
Ta và Tạ Chiêu lại trở về kinh thành.
Cuộc sống tốt đẹp ai mà không muốn, huống chi là làm thê tử duy nhất của quyền thần.
Trên đường, ta chợt nhớ đến lời phụ thân từng nói:
“Chế ngự người hay chế ngự kẻ địch đều cần đánh thẳng vào gốc rễ.”
“Phải khiến kẻ ấy tâm phục khẩu phục thì mới có thể làm họ kiêng dè.”
Không có gì khiến người ta trân trọng bằng việc tìm lại được những gì đã mất.
Điều đó cũng chặn đứng miệng lưỡi kinh thành, không ai dám nói ta không xứng với Tạ Chiêu, cũng chẳng ai dám ban hôn sự nào khác cho chàng.
Ta hiểu lòng người hiểm ác.
Chỉ có đánh tận gốc rễ mới có thể đoạn tuyệt hậu họa.
Một cơn thịnh nộ vì giai nhân đã nổ ra.
Và ta đã tận dụng chính tình cảm của Tạ Chiêu dành cho mình.
Ta đã cược, và đã thắng.
Vì món cược ấy là trái tim chân thành của ta.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!