Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20
Nhưng nghĩ cảm giác của người, trưởng thôn cuối cùng giải tán nhóm hát.
Đêm đó, người lần đầu nhiều ngày mới được ngủ ngon.
đó, trưởng thôn quyết định đưa Lưu Doanh Doanh bệnh viện, thuê hộ lý chăm sóc.
Khi ông ta sắp xếp việc, trở thôn, một dân hớt hải chạy tới, kéo ông ta ra ngoài:
“Có… có người phá cầu!”
“Cái ?!”
Trưởng thôn lập tức giật tay ra, lao thẳng cầu.
Tôi đứng trong đám đông, trưởng thôn vội vàng tới.
Bên cầu có vài người mặc phục, đang chỉ tay tính toán trước trụ cầu.
Mặt trưởng thôn tái mét.
Một vài dân tinh mắt, thấy ông ta liền hô to:
“Trưởng thôn! Nhanh lên, phá cầu!”
tiếng, mấy người công nhân quay lại. Một áp lực nặng nề bỗng tràn vào không gian.
Trưởng thôn nuốt nước bọt, bước chân chậm rãi tới:
“Xin hỏi… tình hình này là sao?”
21
Giọng trưởng thôn run nhẹ, khó nhận ra: “Xin hỏi, chuyện xảy ra vậy?”
Người đứng gần nhất ông ta, nghiêm giọng đáp:
“Chúng tôi nhận được tin ẩn danh, cây cầu này đang tiềm ẩn cơ nghiêm trọng.”
“Làm có chuyện đó?” Trưởng thôn kéo dài cổ, tỏ vẻ thách thức.
Những người công nhân không để , tiếp tục:
“Qua kiểm tra sơ , trụ cầu đã xuất hiện nghiêm trọng, thực sự hiểm.”
“Các người nói nhảm! chứ, chỉ vài nhỏ thôi, tôi sẽ người sửa lại là .”
“Vớ vẩn!” Một người khác quát lớn.
Ông ấy chỉ vào : “Đây mà là mấy nhỏ à?”
Trưởng thôn theo, kinh ngạc: “Sao có thể thế được?”
Ông ta bước tới kiểm tra, những còn nghiêm trọng hơn trước, khe rộng gần bằng ba ngón tay.
Người công nhân lấy bút ghi chép lên sổ: “Thời gian này, nếu không cần thiết, đừng đi lại trên cầu. Chúng tôi sẽ sắp xếp người tháo dỡ sớm.”
“Không được!”
Trưởng thôn phản ứng như con mèo bị dẫm đuôi.
Nhưng có lẽ nhận ra mình phản ứng quá thái quá, ông ta hít một , cố nâng giọng:
“Cầu không được tháo dỡ, nếu tháo dỡ, này đi lại rất bất tiện.”
Dân vậy phản đối:
“Trưởng thôn nói đúng, không được tháo dỡ, tháo dỡ rồi chúng tôi đi ra khỏi thôn như thế nào?”
“Đúng, con sông này khá sâu.”
“Chỉ vài thôi mà, không cần tháo dỡ đâu nhỉ?”
22
thấy nhiều người bênh mình, lưng trưởng thôn tự nhiên thẳng ra.
Những công nhân từng đề nghị tháo cầu ra hiệu người im lặng:
“Chúng tôi hiểu những các anh chị nói, nhưng cầu đang tiềm ẩn cơ rất lớn, việc tháo dỡ là bắt buộc. Chúng tôi sẽ hỗ trợ xin kinh phí, khi hoàn tất sẽ xây lại một cây cầu mới miễn phí, nên người không cần quá lo lắng.”
vậy, tiếng phản đối dần lắng xuống.
“Thế thì tháo dỡ đi, tôi chịu hết nổi cây cầu hiểm này rồi.”
“Cầu hiểm?” – Một công nhân thắc mắc.
Trưởng thôn quay lại, liếc mắt đầy tức giận người dân vừa nói.
Người đó biết mình lỡ lời, cúi đầu đứng một bên, không dám nói .
Trưởng thôn khẽ cười khẩy: “Ha ha, cậu ta từng té hai lần trên cầu này thôi, nói cầu hiểm là cậu ta nói bừa đấy.”
Nhóm công nhân không để , gật đầu rồi nhắc thêm vài câu:
“Được rồi, chúng tôi sẽ cáo và lên phương án. Thời gian này, các anh chị cố gắng không đứng lại trên cầu.”
“Được, được.” – Trưởng thôn gật đầu đáp lại.
23
Khi xe công nhân dần khuất khỏi tầm mắt, trưởng thôn tức giận, liền túm lấy một người dân gần đó.
Ông ta chỉ vào các , hét to: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tôi sống giờ, lần đầu thấy trưởng thôn tức giận dữ vậy.
Người dân hoảng hốt lắc đầu: “Tôi… tôi không biết.”
Nhận được câu trả lời phủ định, trưởng thôn liếc đám đông.
Tôi lùi vài bước, cố ẩn mình trong người dân.
Rất lâu , ông ta mới thả tay ra, giọng bất lực: “Thôi được rồi.”
Khoảng một tuần , trên cử người xuống, kèm theo vài cần cẩu và máy phá đá.
Cảnh tượng này lập tức thu hút dân , cổng đông nghẹt người.
Người trước lùi lại, người lại chen lên xem rõ hơn.
Bờ sông trong một lúc bỗng trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, công nhân phải phân khu, dựng cảnh an toàn.
Một người đội mũ bảo hộ cầm loa hô:
“Ai nấy lùi ra xa, không được xâm nhập khu vực vàng!”
24
Nhóm công nhân đưa giấy phép và hồ sơ phê duyệt trưởng thôn cùng vài cán :
“Đây là hồ sơ phê duyệt. Nếu không có vấn đề , chúng tôi sẽ hành tháo dỡ cầu.”
Trưởng thôn và các cán lật hồ sơ, cúi đầu im lặng.
Nhóm công nhân tưởng , bèn chỉ huy đội thi công chuẩn bị tháo dỡ.
“Đợi đã.” Giọng trưởng thôn khàn.
Ông ta đưa hồ sơ lại công nhân: “Tôi không tháo dỡ cầu.”
Nhóm công nhân ngạc nhiên các cán bên cạnh, thấy lòng im lặng, đoán là lo việc đi lại của dân.
Người công nhân giải thích kiên nhẫn: “Khi tháo dỡ cầu, chúng tôi sẽ dựng cầu tạm gần đó để thuận tiện đi lại, không cần lo.”
Trưởng thôn lắc đầu: “Chúng tôi không cần. tháo dỡ, chúng tôi tự làm. Các người đi.”
Nói , vài cán đẩy nhẹ công nhân, đồ đuổi đi.
25
Bỗng nhiên, một loạt còi động vang lên, người đều sững sờ.
Không xa, vài chiếc xe cảnh sát tới, bốn năm người mặc phục từ xe bước xuống.
Tôi bất giác cảm thấy hồi hộp, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Viên cảnh sát đứng đầu quét mắt một vòng, hỏi: “Chuyện đang xảy ra ở đây?”
Nhóm công nhân bối rối nhưng vẫn lên giải thích tình hình.
Viên cảnh sát gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua trưởng thôn: “Ông là trưởng thôn của này à?”
Trưởng thôn chững lại một giây, rồi lí nhí trả lời: “V-vâng, tôi là.”
Cảnh sát giơ thẻ, nghiêm giọng: “Chúng tôi nhận được tin , Lưu Kiến Quân, Vương Thời, Lý Dận, Thôi Kiến Thụ, bốn người các anh bị nghi ngờ liên quan vụ án mạng. Chúng tôi đây để làm rõ.”
“Cái ?!” – Mấy người hét lên không tin nổi.
Đám đông xôn xao, bàn tán xôn xao.
Trưởng thôn lau mồ hôi trán, lo lắng: “Chuyện này không thể nói bừa được, chúng tôi g.i.ế.c ai cơ chứ?”
Viên cảnh sát khinh bỉ hừ một tiếng, chỉ trụ cầu không xa: “Có lẽ… khi tháo dỡ cầu , ông sẽ hiểu.”
26
Nói , cảnh sát ra hiệu nhóm công nhân chỉ huy đội tháo cầu bắt đầu phá.
“Đợi đã!” – Trưởng thôn hoảng hốt, giọng khàn đi.
Ông ta vội lên, dùng thân mình chắn trước: “Không được tháo dỡ!”
Hành động này càng khiến cảnh sát nghi ngờ.
Cảnh sát chăm chú quan sát nét mặt trưởng thôn: “Tại sao không được tháo dỡ?”
Trưởng thôn lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới thốt ra: “Cây cầu này do tôi bỏ tiền xây, các ông không thể tháo là tháo.”
Nhóm công nhân kịp thời chen vào: “Chúng tôi đã có giấy phép, không cần sự của ông.”
Trưởng thôn cứng cổ: “Vẫn không được!”
Cảnh sát, với kinh nghiệm nhiều năm, là biết có vấn đề: “Tại sao không được?”