Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Hết

Trưởng thôn còn cố cãi: “ ông nhận tin ai? Có cứ nào minh tôi liên quan không?”

Cảnh sát nghiêm giọng: “Điều tôi cần giữ bí mật.”

“Không có nhân , không có cứ, sao lại nói tôi g.i.ế.c người? Trừ khi ông đưa người báo tin ra đối chất với tôi.”

Nói xong, trưởng thôn nằm vật ra đất, ra vẻ “ ông làm gì tôi ”.

27

Tôi tiến hai bước bị bà nội kéo lại.

Bà hỏi nhỏ: “Cháu định làm gì?”

Tôi vỗ nhẹ tay bà, mỉm cười: “Bà nội, ta sắp gặp ba rồi.”

Đôi bà nội mở to, mặt đầy sửng sốt.

Rồi tôi nhón chân, giơ tay, hét to: “Là cháu báo án.”

Mọi người đồng loạt quay lại, tự nhiên nhường ra một lối đi.

Trưởng thôn giận dữ, chỉ tay vào tôi hét: “Cút về, mày làm gì lộn xộn vậy?!”

Tôi chậm rãi tiến , gật đầu với cảnh sát.

Viên cảnh sát nhướng mày: “Hứa Diễm?”

Tôi gật đầu: “Đúng, bảy năm trước, Lưu Kiến Quân để tiếp tục làm trưởng thôn đã bỏ tiền xây một cây cầu đá. khi công trình gần xong, một cầu mãi không dựng . Tiền đổ vào ngày càng nhiều không có kết quả, Lưu Kiến Quân đành mời thầy pháp đến làm lễ.”

Tôi dừng lại, liếc trưởng thôn, thấy mặt ông ta tái mét, cán bên cạnh y hệt.

“Thầy pháp nói là phong thủy có vấn đề, ‘đặt sinh ’.”

Viên cảnh sát không hiểu: “Đặt sinh là gì?”

28

Tôi giải thích: “Đặt sinh nghĩa là lấy người sống làm tế phẩm, trộn người đó vào bê tông. Như vậy cầu mới đứng . Năm đó, Hứa A Sinh vì mưu sinh nên vào thi công làm việc, không ngờ lại bị chọn làm vật hiến tế, đẩy vào móng, còn sống sờ sờ mà bị chôn bê tông.”

Nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại.

Phía có người dân thanh: “Hứa A Sinh… chẳng là ba của Diễm Diễm sao?”

Bà nội đột nhiên lao phía , đỏ hoe, hai tay run rẩy nắm chặt lấy tôi.

“Diễm Diễm… cháu nói thật chứ?”

Tôi bật khóc: “Thật đó bà, ba cháu là bị hại c.h.ế.t.”

Bà nội cố kìm đau đớn, cúi đầu tìm thứ gì đó.

Bà chộp lấy một hòn đá, lao thẳng về phía trưởng thôn.

“Đồ súc sinh! Mày dám dùng cách độc ác hại c.h.ế.t con tao!”

Những cảnh sát gần đó phản ứng nhanh, ôm bà lại để khuyên can: “Đừng kích động!”

Bà vùng vẫy một hồi, sức cạn, liền ném thẳng hòn đá về phía trưởng thôn.

Ông ta tránh không kịp, trán lập tức bật máu.

29

Viên cảnh sát kiến tất cả, chỉ biết thở dài.

Ông ra lệnh: “Tiến hành tháo dỡ ngay.”

thi công mặc kệ sự cản trở yếu ớt của mấy người trưởng thôn, kiên quyết bắt tay vào phá cầu.

Phần cầu không thể dùng máy móc lớn vì có khả năng làm hỏng thi thể, nên chỉ có thể thủ công, thật cẩn thận mà tách từng lớp.

Trưởng thôn và mấy cán mặt xám như tro, ngồi bệt xuống đất như đã chấp nhận kết cục.

Không biết qua bao lâu, trời dần tối lại, có người thi công hét :

… thật sự có người!”

Ngay lập tức, hàng chục ánh đổ dồn về phía đó.

Vài cảnh sát chạy .

Ngay phần gần nhất, lộ ra một đoạn xương trắng, nhìn qua là xương tay người.

Dù chưa phá hết, chỉ cần nhìn phần xương trơ ra đó đủ minh nơi từng chôn một mạng người.

Cảnh sát lo thi công không chuyên, sợ làm hỏng thi thể.

Ông ra lệnh đưa toàn dụng cụ về trước, chờ chuyên nghiệp đến xử lý.

Còn trưởng thôn và nhóm cán , bị coi là nghi phạm, đều bị áp giải đi.

30

Tối hôm đó, ông bà nội ngồi bên bàn ăn, ai im lặng.

Bà đặt đũa xuống, nghiêm giọng hỏi: “Ai đã nói cho cháu biết ?”

Bà nghĩ hẳn là có ai đó kể cho tôi nghe năm xưa, chứ không tôi đâu đợi đến bảy năm mới tố giác.

Tôi nói: “Bà còn nhớ hôm trước cháu nói cháu gặp ba không?”

Bà nội khựng lại, kích động: “Ý cháu là… cháu thật sự thấy ba cháu?”

Ông nội ngồi bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì: “Hai bà cháu nói cái gì vậy?”

Bà nội thở dài, kể lại tôi gặp ba cho ông nghe.

Một hồi lâu , ông nội cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Nếu lúc đó tôi không để nó vào thi công đã chẳng xảy ra …”

Năm đó thi công thiếu người, ông nội bảo ba tôi đi thử việc để đỡ đần chi phí gia đình.

Bà nội an ủi: “Ai mà biết cơ chứ. Không lỗi của ông…”

Rồi bà lại hỏi: “Thế còn c.h.ế.t thế nào?”

Nói đến , tôi lặng người một chút, ký ức lập tức kéo về.

Đêm hôm đó ngủ ngoài trời, tôi thật sự đã gặp ba.

Ba nói pháp thuật của không đủ mạnh, vì vậy ông ta không thể hoàn toàn trấn áp linh hồn ba.

Nghe hết những gì ba trải qua năm , tôi giận đến run người.

ra chính bọn trưởng thôn đã hại nhà tôi tan nát.

hôm đó, lòng tôi đã âm thầm nghĩ cách báo thù.

31

Làng tôi ở vùng hẻo lánh, nông sản lại trồng tốt hơn nơi khác, nên nhiều chủ nghiệp đến thuê đất.

Thông thường những vụ đều do trưởng thôn đứng ra đàm phán, giá cả mỗi lần thương lượng chẳng bao giờ lý tưởng.

Nghe nói trưởng thôn đã lén thu nửa số lợi nhuận.

Lưu bị trưởng thôn dùng tiền gửi vào một trường quý tộc ở thành phố.

thường than phiền với tôi, nói bạn lớp xem như máy ATM, lúc nào bắt mời nọ mời kia.

đó còn chưa hết, còn lén cười nhạo là đứa “quê mùa” làng ra.

Thời gian dài, Lưu đã quen dùng tiền để nịnh nọt .

Chuyến đi sinh nhật lần chỉ là cái cớ để mời hát hò.

Đêm hôm đó, bóng đen tôi nhìn thấy khi quay về, thực ra là ba tôi.

Ông đã khiến Lưu trở nên ngớ ngẩn, và trưởng thôn buộc mời ra xử lý.

Lúc đó, tôi ra ngoài vốn chỉ định phá hủy bàn cúng, tuyệt đối không để ba tôi tiếp tục bị trấn áp.

Ai ngờ, vừa làm xong việc là bị phát hiện.

Ông ta hốt hoảng, định bắt tôi, còn mắng tôi là “con nhóc mất dạy”.

Ba tôi, lúc nguy cấp, xuất hiện cứu tôi.

thấy vậy, không kịp trở tay, té sấp xuống đất mà c.h.ế.t vì sợ hãi.

32

Lúc đó tôi chỉ thấy thỏa lòng, trực tiếp nhặt hòn đá Thái Sơn đặt tim ông ta.

Để đảm bảo không còn sai sót, tôi tận thấy ông ta trút hơi thở cuối rồi mới rời đi.

Tất nhiên tôi không thể kể với ông bà nội.

Tôi chỉ mím môi nói: “Đêm đó ông ta thấy ba cháu, sợ quá mà c.h.ế.t luôn.”

Bà nội không suy nghĩ gì nhiều, chỉ thấy thỏa lòng: “Đúng rồi, sống đầy tội lỗi trả giá.”

Ông nội liếc tôi một cái, rồi quay đi, không nói gì.

Vài ngày , kết quả so sánh DNA t.h.i t.h.ể ra, đúng là ba tôi.

trưởng thôn c.ắ.n răng không chịu nhận là mình g.i.ế.c người, ngược lại mấy cán lại khai thẳng ra tội của ông ta.

Rõ ràng kẻ chủ mưu là trưởng thôn, chỉ phạm tội che giấu, lại tự giác nhận tội nên có thể nhẹ hình phạt.

Khi tôi đến nhận thi thể, bà nội khóc rất thảm, thậm chí không dám vén vải che.

Ông nội không khóc, nước cứ lăn khóe .

Ngón tay run rẩy, ông chậm rãi vén tấm vải trắng.

nhiều năm, t.h.i t.h.ể ba tôi đã phân hủy gần hết, chỉ còn xương và răng một số mô cứng.

tôi nén đau thương mang về, chôn cạnh mộ mẹ.

Ngày đó mẹ tôi đi sớm về muộn, luôn không bỏ việc tìm kiếm ba.

Tôi nghẹn ngào: “Mẹ, cuối mẹ có thể yên nghỉ rồi.”

Đúng vậy, bảy năm trôi qua, mẹ cuối đã tìm thấy ba.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương